Hương Phiến nhìn những ngón tay đang siết chặt khăn tay của Liễu Mi Vũ, móng tay gần như đã ăn sâu vào da thịt, nàng ta nói: “Cũng may phu nhân luôn được tướng quân sủng ái, khi tướng quân trở về nhất định sẽ làm chủ cho phu nhân”.
Đúng vậy, chỉ có sự sủng ái của Tần Như Lương dành cho nàng ta mới là vũ khí lợi hại nhất của nàng ta. Dù là trước hay sau khi Thẩm Nguyệt trở về thì Liễu Mi Vũ vẫn luôn là người quản lý phủ tướng quân.
Liễu Mi Vũ buông lỏng những ngón tay, khẽ nâng cằm lên, sự oán hận trong mắt đã giảm bớt, nàng ta khẽ nói: “Hương Phiến, cái kéo bình thường ngươi dùng khi thêu thùa đang để ở đâu?”
***
Vào buổi chiều, Tần Như Lương đến Trì Xuân Uyển.
Triệu thị tất nhiên rất vui khi thấy Tần Như Lương đến đây, nói không chừng đây chính là cơ hội để hai chủ nhân dần dần hòa giải với nhau.
Vì vậy, khi Tần Như Lương xuất hiện ở Trì Xuân Uyển thì Triệu thị liền kéo Ngọc Nghiên lui xuống.
Ngọc Nghiên rất lo lắng, lại tinh tường cảm thấy tâm trạng của Tần Như Lương đang vô cùng không tốt, nàng ta liền đẩy Triệu thị ra rồi nói: “Không được, ta phải đi xem thử. Nếu tướng quân ức hiếp công chúa thì sao?”
Triệu thị vội vàng giữ chặt lấy Ngọc Nghiên rồi nói: “Lúc này ngươi còn muốn chạy vào đó làm phiền sao? Công chúa đã không còn là công chúa lúc trước nữa, tướng quân sẽ không ức hiếp công chúa đâu. Chẳng lẽ ngươi không muốn công chúa hòa thuận với tướng quân sao?”
Ngọc Nghiên trầm mặc không nói.
Nàng ta biết ngày xưa công chúa rất thích Tần tướng quân.
Nhưng hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, thái độ tồi tệ độc ác của Tần tướng quân đối với công chúa trước kia thật sự khiến cho người ta khó có thể không nghi ngại.
Ngọc Nghiên hỏi: “Triệu mụ, bà cho rằng công chúa còn có thể thích tướng quân sao?”
“Trái tim của nữ nhân đều được làm bằng nước, chỉ cần tướng quân thay đổi thái độ, thì trái tim của công chúa cũng sẽ trở nên ấm áp hơn”.
Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt không hiểu của Ngọc Nghiên, Triệu thị lại nói thêm: “Hơn nữa trong bụng của công chúa còn có đứa con của tướng quân”.
Ngọc Nghiên mím môi, trong lòng không cho là đúng.
Nếu như nàng ta nhớ không lầm thì Tần tướng quân đã từng muốn giết chết đứa trẻ trong bụng công chúa. Nhưng nàng ta có nghĩ gì thì cũng không quan trọng, quan trọng là suy nghĩ của công chúa như thế nào.
Tần Như Lương mặc y phục màu lam, dáng người cao ngất, phong thần tuấn lãng.
Khi hắn bước vào thì khung cửa đột nhiên trở thành một bức tranh, nhưng cũng không thể tả hết tư thái oai phong của hắn.
Nhưng ánh mắt của Tần Như Lương nhìn Thẩm Nguyệt thì lại lạnh lẽo như băng.
Nếu như có một ngày nào đó Tần Như Lương đột nhiên đối xử tốt với nàng thì Thẩm Nguyệt nhất định sẽ cho rằng hắn ta đã uống nhầm thuốc. Thẩm Nguyệt giờ đã quá quen với thái độ tồi tệ của hắn ta đến mức không thể quen hơn được nữa.
Thẩm Nguyệt không thích mùi của kẻ này cho nên liền đứng lên mở cửa sổ cho thông thoáng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT