Đã là vật được hoàng thượng ngự ban thì tất nhiên có tác dụng thần kỳ, mọi người đều tin vào chuyện này mà không chút nghi ngờ.
Bây giờ Thẩm Nguyệt đã không còn ngốc nữa, dung mạo lại xinh đẹp như hoa, thậm chí còn sinh được một đứa con trai, Tần tướng quân hẳn là cũng đã quay đầu.
||||| Truyện đề cử:
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên |||||
Bằng không, nếu Tần tướng quân không để ý đến hai mẹ con này thì sao có thể tổ chức tiệc mừng trăm ngày tuổi của tiểu công tử một cách phô trương như vậy?
Kết quả là mấy vị phu nhân đều tiến đến bên cạnh Thẩm Nguyệt trêu ghẹo Bắp Chân, thỉnh thoảng còn khen ngợi Bắp Chân thật giống tướng quân.
Thẩm Nguyệt nghe thấy vậy thì chỉ muốn bật cười.
Mấy vị phu nhân này đúng là trợn mắt nói dối như thật.
Bắp Chân còn không phải là con của Tần Như Lương thì giống hắn ở chỗ nào?
Chẳng qua Thẩm Nguyệt cũng không để lộ thái độ ra ngoài, nàng chỉ coi đó là những lời tốt lành, nghe xong thì vui vẻ cho qua vậy thôi.
Thôi thị và Ngọc Nghiên bận rộn bên cạnh Thẩm Nguyệt, không dám thư giãn chút nào.
Nơi này có rất nhiều tai mắt, tất nhiên phải bảo đảm an toàn cho Bắp Chân.
Liễu Mi Vũ không hòa nhập với mọi người, chỉ biết tự giễu bản thân mất mặt, đứng dưới gốc cây liễu trầm mặc quan sát từ xa.
Nàng ta phẫn hận nghỉ nếu như nàng ta mới là đương gia chủ mẫu, là phu nhân của tướng quân thì đám người này chắc chắn sẽ đều đến nịnh bợ mình!
Đúng là một đám bợ đỡ nịnh hót!
Vị trí đó vốn dĩ thuộc về nàng ta nhưng lại bị Thẩm Nguyệt lấy đi! Thẩm Nguyệt đã cướp đi tất cả những gì vốn dĩ thuộc về nàng ta!
Một nụ cười xấu xa hiện ra trên khóe miệng Liễu Mi Vũ: “Ngươi cứ ra sức mà phô trương đi, một chốc nữa trò hề xuất hiện thì để ta xem còn ai muốn vây quanh nịnh bợ ngươi nữa!”
Nếu như Thẩm Nguyệt phải gánh trên lưng ô danh đàn bà phóng đãng truyền ra khắp toàn thành vậy thì nàng sẽ chẳng khác nào một con chuột bị người khác giẫm dưới chân, đi đến đâu cũng sẽ bị người khác mắng chửi!
Chỉ cần tưởng tượng đến những chuyện đó thì cơn tức giận trong lòng Liễu Mi Vũ mới có thể kìm lại được một chút.
Sau khi rời khỏi hoa viên, Liễu Mi Vũ hỏi: “Mọi thứ đã sẵn sàng chưa?”
Hương Lăng nói: “Phu nhân yên tâm, nô tỳ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi”.
“Hừ, Thẩm Nguyệt, để ta xem lần này ngươi có thể đắc ý được bao lâu!”
Đến giờ khai tiệc, người trong nhà lần lượt thắp sáng đèn lồng rực rỡ.
Những ngọn đèn treo giữa những ngọn cây chiếu sáng cả tiền viện.
Tần Như Lương dặn dò người hầu một chút sau đó chào hỏi mọi người rồi ngồi vào vị trí.
Nam nữ khách mời được ngồi riêng biệt, ngăn cách bằng một lớp vải sa mỏng.
Khi Thẩm Nguyệt ôm theo Bắp Chân xuất hiện, các nam khách mời chỉ có thể nhìn thấy đại khái bóng dáng của nàng đoan trang ngồi xuống bàn chủ nhà.
Hạ tướng hôm nay cũng đến tham gia, đương nhiên cũng đến cùng với Hạ Du.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT