Ngọc Nghiên vỗ tay nói: “Chỉ cần biết rằng nó không phải con của Tần tướng quân thì nô tỳ đã vui lắm rồi!”, nói xong nàng ta lại lo lắng nói: “Nhưng như vậy cũng không được, cho dù cha của Bắp Chân là ai thì hiện tại nó vẫn phải là con của Tần tướng quân, nếu như để hoàng đế phát hiện ra chuyện này thì tai họa lớn sẽ ập xuống”.
Thôi thị nói: “Về sau chuyện này không ai được đề cập tới, chúng ta không được tiết lộ nửa lời ra ngoài”.
Ngọc Nghiên trịnh trọng gật đầu.
Phủ tướng quân đã bắt đầu giăng đèn kết hoa chuẩn bị cho đại tiệc mừng trăm ngày tuổi của tiểu công tử.
Ở Phù Dung Uyển khá yên tĩnh, và Liễu Mi Vũ vẫn chưa di chuyển.
Hương Lăng là tai mắt của Liễu Mi Vũ, khi bưng canh từ bên ngoài trở về, nàng ta đợi Liễu Mi Vũ dùng canh rồi nói: “Vừa rồi nô tỳ đi qua hoa viên thì thấy mọi người trong nhà đều đang vui vẻ trang trí lại phủ, ngay cả nhà bếp cũng được trang hoàng lại, trông rực rỡ hẳn lên. Mấy đầu bếp nữ trong nhà bếp đều đang nói chuyện say sưa, nghe nói quản gia đã phát thiệp mời đến vô số quý nhân trong thành”.
Hương Lăng hỏi: “Phu nhân thật sự cam tâm nhìn thấy một nhà ba người của tướng quân và công chúa hạnh phúc hòa thuận sao?”
Liễu Mi Vũ không cẩn thận liền lộ ra vẻ hung ác nói: “Ả ta muốn một nhà ba người hòa thuận hạnh phúc sao? Nằm mơ đi!”
“Vậy phu nhân định…”
“Mời đi, tốt nhất là mời toàn bộ người quyền quý trong kinh thành đến đây, ta muốn tất cả mọi người đều nhìn thấy Thẩm Nguyệt rốt cuộc là một kẻ bẩn thỉu như thế nào!”
Liễu Mi Vũ vừa ăn canh vừa bình tĩnh nói: “Mấy ngày nay người hầu trong phủ đều đã bận, lát nữa ngươi theo ta ra phố một chuyến”.
“Vâng”.
Tất cả mọi người trong phủ đều đang bận rộn, thứ gì nên mua, thứ gì nên trang hoàng đều không được bỏ sót. Tiền viện nhiều người hỗn loạn, tất nhiên sẽ không có ai để ý đến chuyện Liễu Mi Vũ mang theo Hương Lăng đi ra khỏi cửa sau.
Cho dù biết bọn họ ra ngoài thì cũng không ai rảnh hỏi nhiều.
Ở trong kinh thành này không hề thiếu đám lao dịch thuê gì làm nấy.
Muốn thuê người làm việc thì chỉ cần thanh toán tiền thuê cho cửa hàng liền có thể có được người.
Bởi vì đám lao dịch này không có công việc ổn định cho nên cho dù có bị thuê đi làm chuyện xấu thì cũng không có mấy người nhận ra, ở giữa còn có một cửa hàng trung gian giao dịch tiền bạc với khách hàng lại càng khiến cho bọn chúng giảm bớt đi nhiều rắc rối.
Nếu có vấn đề gì xảy ra thì bọn chúng cũng có thể thoát khỏi liên hệ.
Liễu Mi Vũ đến một cửa hàng cho thuê lao dịch âm thầm thuê một người.
Nhiệm vụ của kẻ đó là vào bữa tiệc mừng trăm ngày tuổi của Bắp Chân thì hắn ta sẽ từ cửa sau đột nhập vào phủ tướng quân.
Hương Lăng vẫn không hiểu Liễu Mi Vũ có kế hoạch gì, cho đến khi Liễu Mi Vũ sai Hương Lăng đến một hiệu thuốc, dưới ánh mắt không mấy thiện cảm của chủ hiệu thuốc mua một lượng lớn xuân dược thì nàng ta mới hiểu Liễu Mi Vũ rốt cuộc đang muốn làm gì.
Liễu Mi Vũ đang lên kế hoạch để cho tất cả mọi người chạy tới bắt gian Thẩm Nguyệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT