Thẩm Nguyệt đè thấp giọng nói: “Tô Vũ, ngươi nghĩ chỉ một mình ngươi nổi giận được sao, ngươi nói ta không nên đến Minh Nguyệt Lâu, lẽ nào ngươi nên đến?”

Nàng gằn từng chữ hỏi Tô Vũ: “Đại sảnh thì ồn ào, nhà dưới thì thấp kém, huân hương khiến người ta cảm thấy ghê tởm, còn có thứ trà dởm khó nuốt, rốt cuộc có chỗ nào đáng cho ngươi vào đó chứ? Ngươi cũng không sợ mấy thứ bột phấn rẻ tiền kia dính vào người mình sẽ làm ô uế góc áo sao?”

Cuối cùng Thẩm Nguyệt cũng nhận ra tại sao mình lại không vui, đó là vì nơi đó không xứng để Tô Vũ bước chân vào.

“Thẩm Nguyệt ta đi đâu thì ngươi cũng theo đến đó, lần tới là núi đao biển lửa, chẳng lẽ ngươi cũng đi theo cùng?”

Một hơi trút hết cơn giận, tiếp sau đó là một hồi tĩnh lặng.

Đợi đến khi phản ứng lại, Thẩm Nguyệt mới nhận ra hình như mình nói sai rồi.

Tô Vũ muốn đi đâu thì là việc của hắn, nàng làm gì mà quản được, cũng giống như nàng muốn đi đâu, Tô Vũ cũng không thể quản.

Thẩm Nguyệt nhấc chân lên định đi: “Thôi vậy, xem như ta chưa nói gì”.

Nhưng Tô Vũ lại đột ngột chặn đường đi trong bóng tối khiến Thẩm Nguyệt đâm sầm vào hắn.

Vừa định lùi lại thì nàng đã bị Tô Vũ giữ chặt eo.

Thẩm Nguyệt tức giận trợn mắt trừng hắn, chỉ là nàng không nhìn rõ mặt tô Vũ, cái trừng đó cũng không hề có sức đe dọa nào.

Tô Vũ hơi cúi người xuống, nói bên tai nàng: “Cô tức giận như thế là vì ghen sao?”

“Ghen em gái ngươi! Ta chỉ đang nhắc nhở ngươi, quân tử phải giữ thân sạch sẽ”.

Thẩm Nguyệt càng vùng vẫy, Tô Vũ càng ôm chặt hơn, đến cùng, nàng chống lên hai vai hắn, không một khe hở.

Đứng gần như thế này như thể được hắn ôm vào lòng mang theo cảm giác độc đoán và điên cuồng mơ hồ, Thẩm Nguyệt không thể thoát ra được, tim đập càng nhanh hơn.

Hơi thở nóng hổi của hắn phả vào cổ nàng, theo đó là giọng nói trầm thấp:

“Cũng may ta không đi làm khách của Hương Phiến, bằng không chắc đêm nay ta sẽ khiến cô hận đến mức muốn giết chết hàng trăm ngàn lần. Ta cũng không có để tâm vào mấy cô gái cao cấp kia, vì hình như ta không có hứng thú với người khác”.

Thẩm Nguyệt thôi vùng vẫy, lòng bàn tay bấu lấy mảnh áo trên vai hắn, khàn giọng nói: “Tô Vũ, ngươi buông ta ra”.

Tô Vũ nói: “Đại sảnh đó quả thật rất ồn ào, khung cảnh cũng rất khó coi, phòng dưới cũng rất thấp kém, trầm hương, trà, mùi son phấn đều chẳng ra gì”.

Hắn nói: “Cũng đúng là vì cô ở đó nên ta mới vào, đâu phải ta không lo lắng những thứ dơ bẩn trong đó sẽ dính vào vạt áo cô. Cô là phụ nữ, cô có biết nơi mình đến có cả đống đàn ông hạ lưu không”.

Thẩm Nguyệt cảm thấy tim đập nhanh cứ như có một dòng điện chạy qua, rồi lan ra khắp người nàng.

Hắn nói thẳng: “Cho dù là nơi đâu, chỉ cần biết cô đang ở đó, dù là xuống núi đao biển lửa, cớ gì ta lại không thể đi. Có lẽ ta thật sự rảnh gần chết rồi!”

“A Nguyệt, ta đã thừa nhận đến mức này, có phải cô cũng nên thừa nhận mình ghen rồi không”.

Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi buông ta ra, ta sẽ nói cho ngươi biết”.

Cuối cùng Tô Vũ vẫn buông nàng ra khiến nàng hơi lảo đảo lùi về sau.

Nàng vừa đi vừa nói: “Ghen em gái ngươi, ta ứ thèm tranh cãi với ngươi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play