“Chuyện Triệu thị bị phạt ở đình trước, ngươi đã biết chưa?”, Thẩm Nguyệt thản nhiên nhìn nàng ta một cái, lại hỏi.
Hương Phiến cố giữ bình tĩnh, nói: “Thiếp thân có nghe nói, chỉ là trước đây Triệu mụ trung thành với công chúa, không biết lần này bà ta đã phạm tội gì mà bị phạt nặng như vậy”.
“Ngươi không biết thật ư?”
“Thiếp thân không biết thật…”
“Nhưng Triệu thị khai hết rồi”, Thẩm Nguyệt thản nhiên nói.
Hương Phiến kinh hãi, tất cả nỗi kinh hoàng đều thể hiện ra lời nói: “Nhưng… thiếp thân nghe nói Triệu mụ đã một mình gánh chịu toàn bộ sai lầm… không biết bà ta… đã khai những gì?”
Thẩm Nguyệt cong môi, nói: “Chẳng phải ngươi nói không biết Triệu thị đã phạm tội gì, sao lại biết bà ta gánh hết ta một mình?”
Hương Phiến mới hiểu ra Triệu thị không hề khai điều gì, Thẩm Nguyệt đang thử nàng ta.
Nếu Triệu thị đã khai hết, đâu thể một mình chịu phạt, nàng ta sớm bị liên lụy, cùng chịu phạt rồi.
Hương Phiến cố nở nụ cười nói: “Thiếp thân phái nha hoàn đi nghe ngóng mới biết. Thiếp thân thực sự cảm thấy đáng tiếc, Triệu mụ là người tậm tâm tận lực, sao lại gây bất lợi cho công chúa, có lẽ bà ta chỉ nhất thời hồ đồ, công chúa đuổi bà ta đi, chẳng phải mất đi một người đắc lực bên cạnh sao?”
Thẩm Nguyệt hơi khom người ghé lại gần nàng ta, nhìn chằm chằm đôi mắt của nàng ta, bỗng đưa tay đỡ cằm của nàng ta rồi nâng mạnh lên.
Hương Phiến thầm hít một hơi.
Thẩm Nguyệt thờ ơ nói: “Người bên cạnh phạm lỗi thì đã phạt như vậy, nếu là người khác phạm lỗi, ngươi cảm thấy ta có hạ thủ lưu tình không?”
Thẩm Nguyệt nheo mắt, nói: “Ta cho ngươi một cơ hội, khai thật ra, có phải ngươi đưa thuốc cho bà ta không?”
Hương Phiến một mực phủ nhận: “Thiếp thân thực sự không biết công chúa đang nói thuốc gì…”
“Còn nhớ khi ta đồng ý giúp ngươi, ngươi đã nói thế nào không?”.
||||| Truyện đề cử:
Chiến Thần Trấn Quốc |||||
Sắc mặt Hương Phiến tái nhợt: “Thiếp thân đã lập lời thề trước mặt công chúa, tuyệt đối sẽ không đối địch với công chúa…”
Thẩm Nguyệt buông nàng ta ra.
Hương Phiến phủ phục dưới đất thở hổn hển.
Thẩm Nguyệt cúi mắt thản nhiên nhìn nàng ta, nói: “Triệu mụ luôn một lòng hướng về phủ tướng quân không phải là giả, nhưng bà ta cần cù chăm chỉ làm việc, thật thà an phận, không biết dùng thủ đoạn đê hèn như này. Nếu để ta biết là người nào âm thầm dạy cho bà ta, ngươi biết hậu quả rồi đấy”.
“Ngươi tưởng chuyện này bỏ qua như vậy sao, người hại Triệu mụ không phải là ta, là người mà Triệu Ma một lòng muốn bao che. Muốn lôi người này ra còn không dễ sao?
Ta sẽ tiếp tục điều tra thuốc đó, nếu lấy từ dược phòng trong phủ thì sẽ có ghi chép. Ta nghĩ người đó sẽ không ngốc đến mức đến dược phòng lấy thuốc, dược phòng cũng không có loại thuốc hạ tiện này, cho nên chắc chắn thuốc này được mua từ bên ngoài”.
Hương Phiến vẫn không thể hiện gì, nha hoàn bên cạnh nàng ta đã bắt đầu run rẩy.
Thẩm Nguyệt liếc nàng ta một cái, lại nói: “Bất luận là ai ra vào phủ tướng quân cũng sẽ có ghi chép. Ta sẽ điều tra từng người, ta không tin không tìm ra được. Hương Phiến, ngươi hết lòng cầu nguyện đi, tốt nhất chuyện này không liên quan đến ngươi”.
Nói xong, Thẩm Nguyệt dẫn theo Ngọc Nghiên hiên ngang bỏ đi.
Hương Phiến đứng trong sân viện đưa mắt nhìn theo bóng lưng Thẩm Nguyệt, trong đầu lại nhanh chóng suy nghĩ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT