Trì Xuân Viện đèn sáng rực rỡ, yên tĩnh và thanh bình.

Trong viện không một bóng người, khi Tần Như Lương bước lên bậc thềm đẩy cửa tiến vào mới phát hiện ra không có ai khác ở trong phòng.

‌Người đang nằm thẳng trên giường không ai khác ngoài Thẩm Nguyệt, hai mắt nàng nhắm nghiền, gương mặt hơi ửng đỏ, lồng ngực nhấp nhô, đường cong cạnh sườn vô cùng tinh xảo.

Bắp Chân ngoan ngoãn nằm bên cạnh nàng, dường như đêm nay bé có chút bồn chồn nên vẫn luôn ngọ nguậy chân nhỏ.

Thẩm Nguyệt cảm thấy mình như chìm vào một giấc mơ, trên người nàng toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Nàng cảm thấy rất nóng, một làn sóng nhiệt bốc lên từ trong cơ thể nàng, chỉ hận không thể khiến cả người nàng bốc hơi.

Sự nóng cháy khó diễn tả thành lời ấy khiến nàng muốn tỉnh dậy ngay lập tức nhưng lại không thể.

Bên tai vang lên tiếng mở cửa rối loạn, nàng dồn toàn lực muốn động động mí mắt nhưng còn chưa kịp mở mắt nhìn xem xung quanh đã cảm nhận được một làn gió mát lạnh từ bên ngoài thổi vào giúp cả người nàng dễ chịu hơn một chút.

Nàng chậm rãi nâng mí mắt vén lên hai con ngươi đỏ bừng với ánh sáng lấp lánh.

Lụa xanh phủ trên gối vô cùng động lòng người.

Nàng mơ hồ nhìn thấy một bóng người bước vào phòng mình, luồng khí đó không phải là Ngọc Nghiên cũng chẳng phải Thôi thị.

Vào khoảnh khắc ánh mắt Tần Như Lương chạm phải dáng vẻ này của Thẩm Nguyệt, trong lòng hắn liền sôi trào như dời non lấp biển.

Hắn có lẽ đã nhận ra điều gì đó nhưng lại không muốn bản thân quá sáng suốt vào lúc này.

Một hành động diễn ra trong cơn hồ đồ, sau đêm nay thì ai còn thể phân ra đúng sai nữa cơ chứ.

Yết hầu Tần Như Lương chuyển động lên xuống, cất giọng khàn khàn trầm thấp: “Triệu mụ, bế đứa bé ra ngoài”.

Triệu mụ lặng lẽ đi tới bên cửa sổ, cúi người ôm lấy Bắp Chân lên từ trong chiếc cũi cạnh giường, Bắp Chân không ngừng đạp vào cánh tay của Triệu mụ.

Thẩm Nguyệt cảm thấy bên cạnh trống rỗng, vô thức duỗi tay ra lần mò.

Nàng buộc mình phải tỉnh táo lại hai phần.

Bắp Chân dường như thấy được quyết tâm muốn ôm bé đi của Triệu mụ nên bỗng nhiên nằm yên sau một hồi đạp đá vô ích liền ‘oa’ một tiếng dùng hết sức bú sữa mà bật khóc.

Tiếng khóc vang vọng đến mức khó có thể dừng lại.

Triệu thị có chút hoảng loạn nhưng Tần Như Lương vẫn giữ nguyên mệnh lệnh: “Ôm ra ngoài đi”.

Nhưng cũng đúng lúc này tiếng khóc đã khiến Thẩm Nguyệt giật mình tỉnh giấc.

Toàn thân nàng mềm xụi không còn sức gắng gượng ngồi dậy từ trên giường, vừa ngước mắt chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng bế đứa bé rời đi của Triệu mụ liền yếu ớt quát lên: “Bà muốn làm gì đó, ôm đứa bé trở lại đây”.

Triệu thị một đường đi thẳng ra ngoài phòng không ngoảnh đầu nhìn lại, còn thuận tiện đóng cửa lại.

Trong lòng bà ta nghĩ chỉ cần vượt qua đêm nay mọi chuyện liền tốt đẹp.

Biếu hiện vừa rồi của tướng quân rõ ràng là đã nảy sinh tình cảm với công chúa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play