Hương Phiến hẹn gặp Triệu thị tới một nơi vắng bóng người sau vườn hoa.

Triệu thị vừa nhìn thấy nàng ta đã thi lễ liền nhưng lại được Hương Phiến đỡ đứng lên: “Triệu mụ là người làm lâu năm trong phủ, ta thực sự không dám nhận lễ lớn như vậy”.

“Không biết tam phu nhân gọi lão nô tới là có chuyện gì?”, Triệu thị đúng mực đáp: “Nếu phu nhân thực sự có chuyện có thể tới tìm công chúa”.

“Có vài lời ta không tiện nói trước mặt công chúa, chỉ có thể thông qua Triệu mụ mới được. Chắc Triệu mụ đã biết những ngày này tướng quân hằng đêm vẫn ở lại Hương Tuyết Uyển?”

“Tướng quân cưng chiều tam phu nhân là sự may mắn của tam phu nhân”.

“Người ngoài chỉ nghĩ là ta có phúc nhưng ta lại biết trong lòng tướng quân lại vô cùng khốn khổ”.

Triệu thị ngẩn người: “Sao phu nhân lại nói vậy?”

Hương Phiến nhìn thẳng Triệu thị nói ngắn gọn: “Triệu mụ, e rằng trong lòng tướng quân đã có hình bóng của công chúa rồi”.

Triệu thị không hề biết những lời mà Hương Phiến nói vào đêm hôm trước tại Trì Xuân Uyển vì vậy lúc này có chút phản ứng không kịp.

Hương Phiến nói tiếp: “Thành thật mà nói, tuy rằng tướng quân nghỉ lại Hương Tuyết Uyển nhưng đêm đêm khi trằn trọc lại gọi tên cúng cơm của công chúa. Đây…cũng là một việc tốt đối với phủ tướng quân, Triệu mụ cho rằng thế nào?”

Triệu mụ đáp: “Tam phu nhân rốt cuộc muốn nói gì?”

“Ta có một yêu cầu quá đáng, công chúa đối đãi với ta không bạc, bây giờ cũng đã đến lúc ta đền ơn người rồi, mong Triệu mụ giúp ta toại nguyện”.

Nói đoạn Hương Phiến liền muốn cong gối quỳ xuống, Triệu mụ vội vã đỡ lấy nàng ta: “Tam phu nhân đừng làm vậy!”

Hương Phiến đáp: “Công chúa nhân nghĩa, ngày nay lại vì tướng quân sinh được con trai, là chủ mẫu lo liệu việc nhà trong phủ tướng quân này, theo lý danh xứng với thực.

Ngày trước tướng quân yêu chiều nhị phu nhân, khiến công chúa bị lạnh nhạt không biết làm thế nào, nhưng hiện tại nhị phu nhân thất thế, đây là thời điểm thuận lợi để tướng quân và công chúa gương vỡ lại lành.

Không lẽ Triệu mụ không muốn thấy tướng quân và công chúa phu thê ân ái, mẹ hiền con thảo sao? Nếu công chúa thực sự là đương gia chủ mẫu danh xứng với thực, ta cũng sẽ thực lòng tin phục, nếu để nhị phu nhân độc chiếm tất cả, phủ tướng quân còn ra dáng vẻ gì nữa đây?”

Lời của Hương Phiến không phải là không đánh trúng nỗi sầu lo trong lòng Triệu thị.

Công chúa mới chính là vợ lớn mà tướng quân danh chính ngôn thuận rước về.

Triệu thị vẫn luôn muốn gán ghép nhưng vài lần đều thất bại, xém chút còn gây ra hậu quả không thể cứu vãn do đó bà ta bất kể thế nào cũng không dám thử lại lần nữa.

Hương Phiến thấy bộ dáng chần chừ này của Triệu mụ liền khích lệ: “Trước kia là trước kia, trước kia tướng quân không động lòng với công chúa, nhưng bây giờ thì khác, tướng quân đã rung động rồi, há còn có thể làm tổn thương công chúa lần nữa? Có lẽ Triệu mụ cũng không muốn thấy tướng quân và công chúa cả đời này đều ở tình thế giằng co với nhau như vậy, tướng quân không giành được chỉ càng thêm ngã lòng mà thôi”.

“Những điều phu nhân nói lão nô đều hiểu được”, Triệu thị thở dài: “Thế nhưng công chúa tính tình quyết liệt, cho dù tướng quân có gạt bỏ thể diện xuống nước cũng sẽ không chấp nhận, hai người họ sao có thể gương vỡ lại lành đây?”

“Triệu mụ đừng quên bọn họ còn có một đứa con chung, máu thịt của chính mình, một giọt máu đào hơn ao nước lã, sao có thể dễ dàng bị phủi sạch như vậy? Ta cho rằng chỉ cần chúng ta thuận nước đẩy thuyền, chắc chắn có thể nước chảy thành sông”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play