Những sạp hàng mọc lên như nấm không được bao lâu đã bị nhổ sạch sẽ, sòng bạc Thiên Kim bị niêm phong vài ba ngày lại tiếp tục chỉnh đốn, tiếp tục kinh doanh.

Hôm nay, một vị công tử đi đến sạp hàng của Lưu Nhất Quái.

Lưu Nhất Quái hỏi: “Công tử muốn đoán mệnh à?”

Công tử kia tỏ vẻ già đời: “Đoán mệnh cái gì, ta đến để vay tiền, lúc trước ngươi chẳng phải mở quán vay tiền hay sao?”

Vừa lúc Thẩm Nguyệt đang muốn đi tìm kế làm ăn mới, cũng thân với Lưu Nhất Quái, đi ngang qua thì ngồi trước sạp của ông ta.

Thẩm Nguyệt thấy công tử này quần là áo lượt, gương mặt như ngọc, bên eo có ngọc bội hàng thượng đẳng, chắc chắn là con nhà giàu.

Nàng bèn híp mắt, cười như không cười nói: “Chúng ta đã rửa tay gác kiếm rồi, bây giờ sạp này là của Lưu Bán Tiên, công tử muốn đoán mệnh thì có thể để giá rẻ cho công tử”.

“Tiểu gia không thích đoán mệnh, tiểu gia chỉ cần vay tiền”, hắn ta trừng mắt nói với Thẩm Nguyệt: “Ta muốn mượn hai trăm lượng, trước trời tối ta sẽ trả lại ngươi ba trăm lượng, thế nào?”

Thẩm Nguyệt dò xét hắn ta một lượt: “Ta thấy ngươi cũng không phải con nhà nghèo, chỉ riêng ngọc bội bên eo lấy ra cầm cố cũng đủ hai trăm lượng rồi, việc gì phải đến vay chúng ta?”

“Ta mà đi cầm được thì còn tìm ngươi làm gì”, công tử ảo não nói: “Lão già kia nhà ta rất keo kiệt, tiền trang hay cầm đồ đều từ chối ta, ta cũng hết cách”.

“Vậy nếu trước trời tối ngươi không trả được cho ta thì sao?”

“Tiểu gia nói được làm được”.

Thẩm Nguyệt ung dung nói: “Đưa ngọc bội bên hông kia ra cho ta, trước trời tối không trả được thì ta sẽ không trả lại ngọc bội cho ngươi nữa”.

Cuối cùng, công tử kia cắn răng đưa ngọc bội cho Thẩm Nguyệt, Thẩm Nguyệt bảo Ngọc Nghiên đưa cho hắn ta hai trăm lượng ngân phiếu.

Giấy tờ làm chứng có thể miễn, miếng ngọc bội này nhìn sao cũng hơn hai trăm lượng, dù sao Thẩm Nguyệt cũng không thiệt.

Thẩm Nguyệt biết vị công tử này tên là Hạ Du, thoạt nhìn hắn ta trông y hệt phương du đãng ăn chơi trác táng.

Hạ Du chuẩn bị cầm hai trăm lượng bạc đến sòng bạc gỡ gạc.

Hắn ta nói: “Ông đây đã thua hai vạn lượng rồi, nếu bị lão già ở nhà phát hiện thì nhất định ta sẽ bị đánh một trận!”

Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi đã thua hai vạn lượng mà còn muốn cầm thêm hai trăm lượng này vào sòng bạc nữa sao? Sòng bạc nhìn thấy ngươi vừa nhiều tiền vừa ngu xuẩn, sao có thể để cho ngươi thắng được?”

Hạ Du không tin, vẫn kiên quyết bước vào sòng bạc Thiên Kim

Thẩm Nguyệt cười nói: “Rốt cuộc ai đã cho hắn ta tự tin đó vậy?”

Lưu Nhất Quái và Ngọc Nghiên đồng loạt lắc đầu. Bọn họ dựng sạp bên kia đường lâu như vậy, số người bị hãm hại ở trong sòng bạc mà bọn họ nhìn thấy thật sự không hề ít.

Nhưng người tự tin như Hạ Du đúng là không có nhiều.

Hồi lâu cũng không thấy Hạ Du đi ra, cũng không biết tình hình bên trong như thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play