Lưu Nhất Quái nói: “Lúc ấy nếu ta thả ngươi đi cùng công tử nhà ngươi thì ngươi không sợ sẽ vướng chân vướng tay hắn à?”
Nói xong, ông ta híp mắt nói: “Yên tâm đi, công tử nhà ngươi có mệnh quý nhân, cát nhân tự có thiên tướng, sẽ không gặp vấn đề gì đâu”.
Ngọc Nghiên nói: “Thật không? Ngươi biết là sẽ không gặp vấn đề gì à?”
Lưu Nhất Quái nở một nụ cười tự tin: “Ban nãy ta thấy công tử nhà ngươi chạy còn nhanh hơn cả ta, không bị ngươi liên lụy thì hắn chắc chắn có thể tẩu thoát thành công”.
Ngọc Nghiên tức tối, muốn đứng dậy đánh nhau với Lưu Nhất Quái.
Thẩm Nguyệt quay lại con phố này, tìm một hồi lâu mới thấy Ngọc Nghiên đang bình an vô sự.
Ngọc Nghiên bổ nhào vào trong ngực Thẩm Nguyệt, mừng đến rơi lệ.
Thẩm Nguyệt an ủi: “Được rồi, không sao đâu”.
Thẩm Nguyệt lại nhìn Lưu Nhất Quái, thấy ông ta bầm dập thì kinh ngạc nói: “Ông bị đuổi trúng à?”
Lưu Nhất Quái xoa mặt nói: “Thôi, đừng nói nữa, người đệ đệ này của ngươi ra tay nặng quá đấy”.
Ngọc Nghiên bối rối nói: “Ban nãy không tìm được công tử, ta nhất thời lo lắng nên đánh ông ta mấy cái”.
Vì thế mà Thẩm Nguyệt đưa cho ông ta thêm chút phí khám bệnh, dặn dò mấy ngày này cứ ở nhà đừng ra ngoài, không lại bị đánh.
Thẩm Nguyệt và Ngọc Nghiên chào tạm biệt Lưu Nhất Quái rồi về lại phủ tướng quân.
Tô Vũ đứng ở một góc phố xa xa, đưa mắt nhìn nàng rời đi.
Để đảm bảo nàng được an toàn, hắn vẫn cất bước theo sau, giữ cho nàng luôn ở trong tầm mắt của mình.
Trên đường về, Ngọc Nghiên hỏi: “Công tử làm sao thoát khỏi bọn chúng vậy?”
Thẩm Nguyệt nghĩ đến Tô Vũ, cúi đầu nhếch miệng cười: “Cũng may có người đi ngang qua, giúp ta một tay”.
“Hả? Đó là ai vậy, có lợi hại không?”, Ngọc Nghiên tò mò hỏi.
Thẩm Nguyệt đáp: “Giỏi chứ, đánh tan tác đám người đó, oai hùng và đẹp trai lắm”.
Lời của nàng bay theo gió, lọt hết vào tai của Tô Vũ phía sau.
Trên môi Tô Vũ cũng là ý cười nhàn nhạt.
Mấy lời nịnh nọt này… hắn phát hiện ra bản thân cũng khá thích nghe.
“Thế thì may quá, lần sau mà gặp lại vị đại hiệp kia thì nhất định phải cảm tạ mới được! Công chúa, mặt nạ này của người ở đâu ra vậy ạ?”
“Lúc quay về sợ bị nhận ra nên mua một cái để đeo”.
Ngọc Nghiên chê bôi: “Sao lần nào công tử cũng chọn một cái xấu như vậy chứ, người không chọn cái nào đẹp hơn được hay sao?”
Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Người đã đẹp thì đeo mặt nạ kiểu gì chẳng đẹp”.
Ngọc Nghiên che miệng bật cười.
Ngọc Nghiên lại không biết rằng Thẩm Nguyệt không hề nói bản thân mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT