Họ đứng bên cạnh bàn đặt cược, thấy người ta đặt tiền vào, Ngọc Nghiên lại quay sang nói với Thẩm Nguyệt: “Lần này ta thấy đặt lớn sẽ thắng”.
Thẩm Nguyệt cười tủm tỉm nói: “Tự tin thế hả?”, nói xong bèn lấy ra một khối bạc vụn cho Ngọc Nghiên: “Cầm lấy thử xem, thua tính cho ta”.
Mặt Ngọc Nghiên xuất hiện vẻ bực tức: “Công tử nói chỉ xem thôi không đặt mà!”
Thẩm Nguyệt vòng tay qua cổ Ngọc Nghiên kéo sang một bên, nói: “Đâu có đặt nhiều, chẳng qua là chơi giải trí, thử xem mình có may mắn không thôi. Chẳng lẽ ngươi không muốn thử xem phán đoán của mình là đúng hay sai hả?”
Ngọc Nghiên nhìn bạc vụn trong tay.
Đang chần chừ thì Thẩm Nguyệt đã đẩy nàng ta tới chỗ bàn đặt cược, cầm tay nàng ta đặt vào chỗ cược lớn.
Ngọc Nghiên vẫn giữ chặt khối bạc không chịu buông, Thẩm Nguyệt nói bên tai nàng ta: “Ngoan, buông ra”.
Nhà cái thấy Ngọc Nghiên cản trở quá bèn quát lớn: “Này, rốt cuộc ngươi có đặt hay không đây, muốn chơi cứ chơi, không chơi thì né ra!”
Thẩm Nguyệt nói: “Ngại quá, tiểu đệ nhà ta mới đến lần đầu, vẫn chưa dám xuống tay”.
Cuối cùng, Ngọc Nghiên uất ức bĩu môi rồi mới quyến luyến buông tay ra.
Sau khi ván cược bắt đầu, nhà cái tuyên bố: “Đặt lớn thắng!”
Ngọc Nghiên nghệt mặt ra đó một lúc, hoàn toàn bỏ qua sự bối rối và buồn bã lúc nãy, nàng ta đã lấy lại tiền vốn, còn có cả tiền lời nên vui vẻ nhảy dựng lên.
“Công tử, không ngờ chúng ta thắng được tiền thật này!”
“Thích thật đó!”, vui vẻ qua đi, Ngọc Nghiên lại như cụ già xụ mặt xuống: “Nhưng bài bạc là không tốt, công tử không nên chìm đắm vào đó”.
Cùng với nguyên tắc chỉ chơi nhỏ, Thẩm Nguyệt và Ngọc Nghiên lượn lờ khắp đại sảnh, thấy có ván nào chắc chắn lại đặt chút tiền, thắng một hai ván là vui rồi.
Ngọc Nghiên chỉ chú ý vào những bàn cược, còn Thẩm Nguyệt lại để ý đến những người đến chơi.
Có rất nhiều người thua thảm trong này, chỉ còn đúng cái quần, cũng có người muốn gỡ lại vốn nên lớn gan vay tiền của sòng bạc Thiên Kim, nhưng thường thì cái giá phải trả rất lớn.
Nếu không thể trả được trong thời gian quy định, có lẽ người đó sẽ bị đánh đến mức còn nửa cái mạng, đấy là chưa tính đến việc bỏ cả mạng mình vào.
Quan sát sòng bạc Thiên Kim mấy ngày, có người mượn xong không trả nổi còn phải bán cả thê tử và hài nhi.
Đại Sở là thế, thiếu nợ trả tiền là chuyện hết sức bình thường. Chắc chắn ông chủ đứng đằng sau sòng bạc Thiên Kim này phải có chút nhân mạch, nên bình thường quan phủ cũng sẽ mặc kệ chuyện này.
Gần sòng bạc Thiên Kim có tiên sinh xem bát tự, tự nhận là bán tiên sống, trông giống một lão già mù.
Mỗi lần Thẩm Nguyệt đi ngang qua chỗ lão ta, bát tự tiên sinh lại cất giọng như niệm kinh: “Tính bát tự, không đúng không lấy tiền, không đúng không lấy tiền”.
Hôm đó Thẩm Nguyệt đã dừng lại trước quầy hàng của lão, thấy trên mặt bàn bày đầy giấy và bút viết bát tự thì cười híp mắt nói: “Có thật là không đúng không lấy tiền không vậy?”
Bát tự tiên sinh thấy có việc làm ăn, lập tức lên tinh thần: “Bao đúng, không tin công tử cứ thử xem”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT