“Quái thật, ngươi thật sự quen biết ả ta à, không phải Tần Như Lương mang ả ta về từ biên quan sao?”, Thẩm Nguyệt trầm ngâm nói: “Ban đầu ta còn cảm thấy cái tên này có chút quen tai. Chẳng lẽ Tần Như Lương lại đang giấu diếm chuyện gì?”
Nói xong liền nhìn hướng Tô Vũ, mí mắt Thẩm Nguyệt đột nhiên giật giật, đáp: “Tô Vũ, nụ cười này của ngươi là có chuyện gì vậy? Trông mà dựng cả lông măng”.
“Là thế này, sau khi trở về cô không ngại có thể thử xem, nếu Tần Như Lương cản đường cô, cô liền lấy cái tên Liễu Thiên Tuyết này ra để thử hắn ta, ta đoán hắn nhất định sẽ không dám làm gì cô đâu”.
“Linh nghiệm như vậy?”
Tô Vũ gật đầu: “Ừm”.
Cơ hội rất nhanh đã tới.
Chẳng ngờ Thẩm Nguyệt vừa đặt chân vào cửa lớn lại vừa vặn chạm mặt Tần Như Lương, kẻ phải rời nhà để dự buổi chầu sớm.
Tần Như Lương nhìn nàng một cái thật sâu, hỏi: “Tối qua cô đã đi đâu?”
“Trêu hoa ghẹo nguyệt”.
“Trêu hoa gì, ghẹo nguyệt gì?”, Tần Như Lương cau mày, chặn đường Thẩm Nguyệt.
Trong lòng hắn hiểu rõ Thẩm Nguyệt không thuộc về mình, nhưng hắn phát hiện bản thân không hề rộng lượng như trong tưởng tượng, căn bản không có cách nào làm như mắt điếc tai ngơ với nàng.
Hắn có chút chán ghét dáng vẻ này của bản thân.
Khi ý thức lại được thì Tần Như Lương đã tóm chặt lấy tay Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt không tức giận, cũng chẳng đưa mắt nhìn tới hắn, chỉ đáp: “Tần tướng quân biết việc Mi Vũ chính là Liễu Thiên Tuyết không?”
Sắc mắt Tần Như Lương thoắt cái thay đổi, gấp gáp hỏi: “Là ai đã nói cho cô biết?”
Thẩm Nguyệt híp mắt, phát hiện phản ứng của hắn thực sự có chút thú vị, không khỏi cười lạnh: “Nếu không muốn mọi người đều biết thì mau bỏ cái tay bẩn thỉu của ngươi ra”.
Tần Như Lương không thể tin được mà buông lỏng tay.
Trên đường trở về Trì Xuân Viện, Thẩm Nguyệt vẫn còn suy nghĩ, xem ra thực sự cần phải điều tra xem Liễu Thiên Tuyết này rốt cuộc là ai.
Trong Trì Xuân Viện, Thôi thị cùng Ngọc Nghiên vừa luống cuống dỗ Bắp Chân ngủ.
Ngoảnh đầu thấy Thẩm Nguyệt đã quay trở lại, Ngọc Nghiên lập tức chạy tới gặng hỏi: “Tối qua công chúa chạy đi đâu vậy, làm nô tỳ lo lắng gần chết!”
Không đợi Thẩm Nguyệt trả lời, Ngọc Nghiên lại tiếp tục dồn dập truy hỏi với gương mặt đầy căng thẳng: “Tô đại nhân không gây khó dễ cho công chúa chứ? Tối hôm qua công chúa ở đâu? Có phải là Tô đại nhân không cho người trở về không, còn có, công chúa và ngài ấy hẳn là…. không có gì?”
Thẩm Nguyệt còn chưa tỉnh ngủ, chỉ vỗ vỗ bờ vai của Ngọc Nghiên: “Sao có thể không có gì, ta còn dự định sau này có tiền rồi sẽ bao nuôi hắn nữa”.
Ngọc Nghiên nghe được lời này xém chút khuỵu xuống: “Tuyệt đối không được đâu công chúa! Ngài ấy, ngài ấy… công chúa người không khuất phục nổi ngài ấy đâu!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT