Tô Vũ vừa nắm lấy tay cầm dao khắc của nàng vừa cười nói: “Vậy thì không thể làm qua loa cho xong, phải khắc cẩn thận”.
Lớp mùn cưa li ti trượt khỏi lòng bàn tay, rơi xuống đất từng chút một. Chương mới nhất tại — Тr𝖴mТr𝘂 yện﹒𝗩N —
Thẩm Nguyệt hết sức chuyên chú, nhìn khúc gỗ trong lòng bàn tay dần hiện ra đường nét của Tô Vũ, nàng đột nhiên nhẹ giọng hỏi: “Nhiều năm về trước, tại sao ngươi lại bị truy lùng rồi lại bị trọng thương?”
Hơi thở của Tô Vũ phả vào cổ nàng, nhẹ nhàng mà lưu luyến, hắn nói: “Chính quyền thay đổi, triều đại thay đổi, sẽ luôn có người phải đổ máu hi sinh. Do ta may mắn nên mới có thể nhặt về được một mạng”.
Hắn nói thản nhiên như thể chuyện này không liên quan gì đến hắn nhưng lại khiến cho trái tim của Thẩm Nguyệt như thắt lại: “Ngươi cũng có tham dự vào chính biến hay sao?”
“Ta chỉ là một quan văn, rất yếu ớt”, Thẩm Nguyệt muốn hỏi lại nhưng Tô Vũ đã nắm chặt tay nàng và chuyển chủ đề: “Tập trung khắc đi, nếu như khắc lệch lông mi của ta thì sẽ rất khó coi”.
Thẩm Nguyệt đã bị cuốn hút vào chuyện này, sau đó nàng cũng không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa.
Nàng rất mong chờ hình dáng của Tô Vũ xuất hiện trong bàn tay nàng.
Đúng như lời Tô Vũ nói, càng thích lại càng hận không thể chế tác cẩn thận, mỗi một nét dao khắc xuống đều khó khăn.
Không biết trời đã vào khuya từ lúc nào.
Tô Vũ phải nhắc nhở mấy lần nàng mới chịu trở về phòng nghỉ ngơi.
Khắc hết nửa đêm mới có thể khắc ra hình dáng đại khái, vẫn còn chút thô sơ.
Thẩm Nguyệt cau mày nhìn một hồi cũng không tìm được chút nét đẹp nào của Tô Vũ trên bức tượng gỗ này thì không khỏi suy sụp.
Tô Vũ cất bức tượng gỗ đi rồi nhẹ giọng thì thầm: “Nếu như chỉ trong một đêm mà cô có thể thuần thục được chuyện này thì chẳng phải đã giành được bát cơm của người khác rồi hay sao? Đừng lo, ta cũng sẽ không chạy đi mất, bất cứ khi nào cô muốn chạm khắc tiếp thì ta sẽ làm mẫu cho cô khắc”.
“Đừng tự mình đa tình, ta chỉ dùng hình mẫu của ngươi để luyện tập mà thôi”.
“Ta còn cho rằng cô không đối xử với ta bình thường như mọi người, hoá ra vẫn do ta tự ảo tưởng”.
Ở đây chỉ còn một phòng trống đã được lão thẩm chuẩn bị sẵn sàng trước khi đi ngủ.
Thẩm Nguyệt đang suy nghĩ xem có nên tìm một sợi dây thừng để treo Tô Vũ lên hay không, dù sao thì hắn cũng có võ công cao cường.
Sau khi vào phòng thì Thẩm Nguyệt mới nhận ra rằng nàng đã suy nghĩ quá nhiều.
Mặc dù chỉ có một chiếc giường trong căn phòng sạch sẽ ngăn nắp nhưng dưới đất còn có một bộ chăn đệm đã được trải sẵn.
Lúc lão thẩm đang chuẩn bị những thứ này, bà ta sợ Thẩm Nguyệt sẽ ngượng ngùng cho nên không hỏi nàng mà hỏi thẳng Tô Vũ.
Chuyện này cũng được sắp xếp theo ý của Tô Vũ.
Tô Vũ vào phòng, quay đầu lại thấy Thẩm Nguyệt vẫn đang ngây ngốc đứng ở cửa thì không khỏi mỉm cười nói: “Sao vậy, cảm thấy tiếc nuối sao?”
Thẩm Nguyệt lườm nguýt hắn, sau đó nói: “Ta vui mừng còn không kịp”.
Thẩm Nguyệt bước vào phòng, vừa định nằm xuống thì thấy Tô Vũ ngồi xuống bộ chăn đệm nằm dưới đất, một chân co lại, nhẹ nhàng đưa tay ra nói: “Đưa tay ra đây”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT