Lúc Thẩm Nguyệt đi đến thì vẫn sớm lắm, Liễu Mi Vũ chưa tới.
Nàng phất tay áo ngồi xuống, bên hồ này là một rừng hoa hạnh nhỏ, hoa hạnh đang nở vô cùng xanh tươi, xinh đẹp vô ngần.
Hoa hạnh rơi xuống chất chồng thành đống như là tuyết rơi.
Cảnh trí nơi này đúng là tốt, ngồi trong đình ngắm gió xuân, xem hoa hạnh bay tán loạn như mưa cũng rất thích ý.
Thẩm Nguyệt ngồi chưa được bao lâu thì đã thấy một bóng dáng yêu kiều xuất hiện bên đường mòn.
Còn ai ngoài Liễu Mi Vũ.
Liễu Mi Vũ khi ấy dẫn Hương Phiến đi về phía bên này, thấy Thẩm Nguyệt đang ngồi trong đình thì bước chân hơi khựng lại, nhưng vẫn dũng cảm đi tiếp.
Lý trí nói cho Liễu Mi Vũ biết nàng ta không nên va chạm chính diện với Thẩm Nguyệt.
Nhưng nơi này là địa điểm yêu thích của Liễu Mi Vũ, bây giờ bị Thẩm Nguyệt chiếm đoạt, nàng ta mà rút lui thì sau này sẽ phải nhường nhịn Thẩm Nguyệt khắp nơi sao?
Cũng may Tần Như Lương lúc nào cũng quan tâm Liễu Mi Vũ, nếu Liễu Mi Vũ gặp chuyện gì ở đây thì Thẩm Nguyệt cũng sẽ không được yên bình.
Nghĩ đến đây, Liễu Mi Vũ mới yên tâm hơn mấy phần.
Liễu Mi Vũ chậm rãi đi vào đình nghỉ mát, nói: “Công chúa cũng đến thưởng hoa hạnh sao?”
Thẩm Nguyệt híp mắt đánh giá Liễu Mi Vũ một lượt, khẽ gõ nhẹ tay lên bàn, hỏi: “Ta không được đến sao?”
Liễu Mi Vũ mới chỉ cười, chưa nói gì thì Hương Phiến ở bên cạnh đã xen vào: “Đây là nơi phu nhân hay tới, phu nhân thích hoa hạnh, mà rừng hoa hạnh này cũng là do tướng quân trồng cho phu nhân. Nếu công chúa muốn ngắm hoa hạnh thì có thể đến nơi khác, phu nhân thích yên tĩnh nên muốn ngồi một mình ở đây”.
Liễu Mi Vũ ấm giọng trách mắng: “Không được vô lễ với công chúa”.
Nói xong, nàng ta ngồi ngay trước mặt Thẩm Nguyệt: “Công chúa mà thích thì đương nhiên có thể tới rồi”.
Hương Phiến đặt đàn lên cho Liễu Mi Vũ, chỉ chốc lát sau liền nghe thấy tiếng đàn vang lên.
Tiếng đàn đẹp khiến người ta say mê.
Một khúc kết thúc, Liễu Mi Vũ khẽ than một hơi, trán lấm tấm mồ hôi, nói: “Công chúa chê cười”.
“Ngươi đàn hay mà, chẳng trách mà Tần Như Lương thích ngươi”.
Lúc này, có nha hoàn từ nơi khác đi tới, bưng thứ gì đó trong tay.
Hương Phiến thấy vậy thì cười: “Phu nhân, chắc là bếp đã chưng xong tổ yến rồi, để nô tỳ đi lấy ạ”.
Một bát tổ yến cùng chút điểm tâm tinh xảo được đưa lên, mùi thơm nức mũi.
Liễu Mi Vũ khuấy thìa, thấy Thẩm Nguyệt nhìn nàng ta không chớp mắt thì cười nói: “Công chúa thấy có cái gì không đúng sao?”
Thẩm Nguyệt liếc mắt nhìn tổ yến, cười như không cười nói: “Đây là đồ mà Liên Thanh Châu đưa tới à?”
Sắc mặt Liễu Mi Vũ hơi khựng lại.
Hương Phiến bèn nói: “Đại phu nói thân thể công chúa không nên ăn đồ bổ, để không cũng phí. Lần trước công chúa rót cho phu nhân mấy ngụm canh, khiến thân thể phu nhân suy nhược. Tướng quân thương phu nhân yếu đuối, đưa đồ bổ cho phu nhân dùng cũng là chuyện bình thường”.
Liễu Mi Vũ êm ái nói: “Những thứ này vốn là để cho công chúa, nhưng tướng quân cứ ép ta phải ăn, muốn dưỡng thân thể cho ta được như xưa”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT