Sau khi vào phòng gặp Thôi thị, Ngọc Nghiên mới thành thật nói: “Nhị nương, hôm nay công chúa đã gặp Tô đại nhân”.
Thôi thị hỏi: “Ồ? Công chúa đi cùng đại nhân rồi sao?”
Ngọc Nghiên buồn bã gật đầu nói: “Tô đại nhân bảo ta trở về cùng nhị nương chăm sóc tốt cho Bắp Chân”.
Thôi thị liền cười nói: “Có đại nhân ở đó, ngươi không cần phải lo lắng cho công chúa. Công chúa sẽ về nhà đúng giờ thôi”.
Sau đó Ngọc Nghiên đã suy nghĩ rất nhiều, đột nhiên cảm thấy dường như có điều gì đó không đúng cho nên liền âm thầm kinh hãi. Vào đêm Trung thu Tô đại nhân cũng hẹn công chúa đi rước đèn, bây giờ lại hẹn công chúa đi dạo mùa thu, chẳng lẽ Tô đại nhân lại có ý gì với công chúa?
Trước khi công chúa thành hôn thì chuyện này cũng không thể xảy ra chứ đừng nói đến lúc này công chúa đã thành hôn.
Ngọc Nghiên tự tát vào mặt mình một cái rồi lại tự nhủ: “Chắc là ta đã suy nghĩ nhiều rồi. Hắn chắc chỉ đối tốt với công chúa vì cảm thấy mình mắc nợ mà thôi… ta đã nghĩ nhiều rồi”.
Trong lúc này, xe ngựa đang lăn bánh trên đường phố.
Tô Vũ đưa con dế đan bằng lá trong tay ra.
Thẩm Nguyệt tức giận nắm lấy nó, vừa nghịch con dế vừa bực mình nói: “Sao ngươi có thể dùng vũ lực bắt cóc người khác chứ? Đúng là phường lưu manh thổ phỉ”.
Tô Vũ tỏ ra rất nghiêm túc và chân thành nói: “Ta đã nói ta không giỏi hẹn hò với nữ nhân mà cô còn không tin. Vì lúng túng không biết làm gì, cho nên ta mới làm như vậy, ta cũng cảm thấy rất hối hận”.
Thẩm Nguyệt nhếch miệng cười nói: “Ngươi mà cũng biết hối hận sao? Ta thấy ngươi vô cùng thản nhiên, ngươi hối hận chỗ nào chứ?”
Tô Vũ ngồi ngay ngắn trong một tư thế đoan trang tao nhã rồi chậm rãi nói: “Trong lòng”.
Thẩm Nguyệt thật sự rất muốn đá hắn xuống xe.
Thẩm Nguyệt tức giận nói: “Ngươi không sợ bị phát hiện đi cùng với ta hay sao, ngươi điên rồi sao, ngay giữa ban ngày ban mặt mà muốn cùng ta đi dạo? Ngươi hoàn toàn không sợ bị người ta phát hiện ra sao?”
Đây chính là sự lo lắng của Thẩm Nguyệt.
Nếu như Tô Vũ không phải là quan viên trong triều mà chỉ là một thương nhân giống như Liên Thanh Châu thì nàng cũng sẽ không cảm thấy cố kỵ.
Nhưng Tô Vũ thì không.
Những lời mà hắn nói đêm đó nàng đều nhớ rõ.
Mặc dù không biết vì lý do gì, tuy hắn chỉ là một đại học sĩ nhưng từ trong lời nói của hắn nàng có thể mơ hồ hiểu được hoàng đế đang đề phòng nàng cũng như đang đề phòng hắn.
“Ta sợ chứ, nhưng nhớ mà không được gặp thì chẳng khác nào cách biệt xuân thu”.
Trong lòng Thẩm Nguyệt khẽ dao động, lông mày hơi nhíu lại: “Mẹ kiếp, ngươi đang tán tỉnh ta?”
“Tán tỉnh?”, Tô Vũ nheo mắt nói: “Vậy cô có xiêu lòng không?”
“Không!”, Thẩm Nguyệt dứt khoát nói: “Được rồi, bây giờ ngay cả xe của kẻ bắt cóc ta cũng ngồi lên rồi, ngươi mau nói cho ta biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Người sống ở đó bây giờ đang ở đâu?”
Tô Vũ hỏi: “Cô muốn tìm người nào?”
Thẩm Nguyệt nói: “Chính là đại phu đã chữa trị cho Liễu Mi Vũ trong phủ tướng quân”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT