Chủ tớ ba người tràn đầy vui mừng, hoàn toàn coi Tần Như Lương là không khí.
Tần Như Lương đứng ở ngoài cửa, nhìn bóng dáng Thẩm Nguyệt ngày càng xa, quản gia ở bên cạnh nhắc nhở thì mới hồi thần lại và đi vào phủ tướng quân.
Trên đường về nhà, Bắp Chân luôn ở cùng hắn ta.
Hắn ta không có tình cảm gì đặc biệt với đứa bé này, nhưng nhìn Bắp Chân đáng thương nằm ngủ, thân thể nhỏ nhắn mềm mại đó làm Tần Như Lương trước giờ luôn cầm đao kiếm có chút không quen.
Cảm giác kỳ lạ lúc ấy đột nhiên ập tới.
Nếu Bắp Chân thật sự là con trai của hắn ta thì tốt biết bao.
Về lại viện, ba người bận rộn một hồi, dọn dẹp cho Bắp Chân xong, Thôi thị cho Bắp Chân bú sữa, đứa bé ăn vô cùng mạnh mẽ.
Dáng vẻ đói đến mức ấy làm người ta thấy mà thương.
Thôi thị than thở: “Có vẻ Bắp Chân phải chịu khổ trong cung rồi”.
Thẩm Nguyệt sao có thể không đau lòng cho được, nhưng vẫn cười nói: “Dù gì thì giờ thằng bé cũng về rồi đây, chịu chút khổ cũng đáng”.
Bắp Chân ăn no xong thì ngoẹo đầu sang một bên ngủ, từ khi về Trì Xuân Uyển thì bé không hề khóc chút nào.
Đến khi bé tỉnh thì lại quay về những ngày ăn ngủ ngủ ăn.
Thẩm Nguyệt nhéo mông Bắp Chân, cào lòng bàn chân bé, nhưng bé lại không kêu rên gì nữa. Có những lúc bị Thẩm Nguyệt đánh thức thì cũng chỉ mở mắt ra ung dung nhìn nàng rồi lại nhắm mắt tiếp.
Ánh mắt kia rõ ràng là đang nói: “Con không thèm chấp mẹ”.
Thẩm Nguyệt tức tối: “Ôi, kẻ nào, kẻ nào bảo nó khóc ngày khóc đêm không chịu dừng hả? Con thử khóc cho mẹ xem nào!”
Nàng bắt đầu nghi ngờ việc Bắp Chân khóc lóc không ngừng liệu có phải là tin đồn hay không.
Ngọc Nghiên vui vẻ nói: “Công chúa là mẹ của Bắp Chân, Bắp Chân về với mẹ thì khóc làm gì nữa. Bắp Chân nhà chúng ta không phải không biết khóc mà là lười khóc thôi”.
Lười đến mức này đúng là lần đầu tiên Thẩm Nguyệt thấy.
Thẩm Nguyệt ngày ngày trêu đùa con trai, rèn luyện thân thể, rất là thoải mái.
Nhưng chỉ có một điểm khiến Thẩm Nguyệt rất khó chịu.
Bộ ngực của nàng cứ căng lên, ban ngày thì không cảm thấy gì nhưng đến tối lại sưng và đau.
Ban đầu thì không hiện rõ lắm, sau này mỗi đêm nàng đều lăn lộn khó ngủ.
Thôi thị thấy Thẩm Nguyệt không ngủ nổi, dáng vẻ hơi tiều tụy, bèn nói: “Công chúa, sau khi sinh đều như vậy cả, đây là công chúa đang căng sữa, nếu không khơi thông thì sẽ sưng đau”.
Thẩm Nguyệt sốt ruột vuốt tóc, nói: “Nhị nương có kinh nghiệm hơn ta, nói xem ta nên làm gì đây?”
“Cách tốt nhất đương nhiên là cho Bắp Chân bú”.
Thẩm Nguyệt sững sờ, nói: “Ngươi vẫn luôn cho Bắp Chân bú mà, ta không cho đâu”.
Ở Đại Sở, phụ nữ nhà giàu sau khi sinh đều tìm bà vú cho con bú sữa vì không muốn mất dáng ngực.
Thẩm Nguyệt cũng không quá quan tâm việc này, nhưng vấn cmn đề là nàng còn chưa yêu ai bao giờ, sinh con thì thôi đi, nhưng để một đứa gà mờ trong tình yêu như nàng đốt cháy giai đoạn đến bước cho đứa bé bú thì… xin lỗi, nàng chưa chấp nhận được!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT