Thẩm Nguyệt nhắm mắt hồi lâu, hỏi: “Ai là người nói ta quá bổ thì sẽ không tiêu?”
Triệu thị ở bên cạnh im lặng một chút rồi đáp: “Người của nhà kho nói là tướng quân nói”.
Thẩm Nguyệt khẽ cười, hỏi: “Tướng quân có đang ở trong phủ không?”
“Có ạ”.
“Vậy ngươi truyền chuyện vừa đi đến nhà kho cho hắn ta nghe được. Ta nghĩ hắn ta chẳng mấy chốc sẽ gọi đại phu tới thăm ta thôi”.
Quả thật, nàng vừa nói xong thì bên ngoài đã vang lên tiếng chân.
Đồ Liên Thanh Châu mang đến vô cùng quý giá, trong phủ tướng quân cũng hiếm thấy, xem chừng Liên Thanh Châu đã tốn không ít công sức.
Nhưng hai ngày trước Liễu Mi Vũ đòi uống huyết tổ yến, đây lại là thánh phẩm trong cung.
Triệu thị nhận ra tổ yến Liễu Mi Vũ là cực phẩm bởi vì khi lão phu nhân còn sống thì trong cung đã ban thưởng một lần, bà ta cũng được chứng kiến.
Nghe Triệu thị nói Liễu Mi Vũ sau khi dùng thuốc bổ thì khí sắc trở nên hồng hào, mặt mày rạng rỡ. Khó trách mà Tần Như Lương muốn để lại đồ tốt cho nàng ta hết.
Vật Liên Thanh Châu đưa cho nàng rơi vào tay người khác, người khác còn dám lấy một lý do đường hoàng để mặc kệ nàng, đúng là vô tâm không kể xiết.
Hiện tại, người đến chính là Hương Phiến ở bên cạnh Liễu Mi Vũ.
Dường như Hương Phiến có vẻ khá sợ Thẩm Nguyệt, không dám đến quá gần, bài bản nói: “Tướng quân nghe nói công chúa muốn đến nhà kho lấy thuốc bổ, lại nghe thái y trong cung nói thân thể công chúa quá yếu, không nên ăn nhiều đồ bổ, ngược lại sẽ phản tác dụng”.
“Tướng quân không cho công chúa lấy đồ bổ cũng là vì tốt cho công chúa, hiện tại đặc biệt gọi đại phu tới chẩn bệnh cho công chúa một phen. Nếu thể chất công chúa chuyển biến tốt đẹp thì cần bồi bổ, nhưng nếu không thì phải chờ công chúa dưỡng thân thể cho tốt hơn thì mới bồi bổ được”.
Nói xong, Hương Phiến liền gọi đại phu tiến lên bắt mạch cho Thẩm Nguyệt như thường.
Thẩm Nguyệt mặt không đổi sắc, phối hợp chìa tay ra.
Đại phu trầm ngâm hồi lâu, lắc đầu nói: “Thân thể phu nhân vẫn quá yếu, khí huyết không tốt, thời gian này không hợp dùng đồ bổ, tránh cho việc quá bổ không tiêu, nên chờ thai nhi ổn định rồi hãy dùng tiếp”.
Thẩm Nguyệt cười nhạo hai tiếng, thân thể của nàng thế nào nàng biết rõ.
Chờ thai nhi ổn định thì đồ Liên Thanh Châu đưa tới chắc đã vào bụng Liễu Mi Vũ hết rồi.
Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Đại phu nói láo tốn công quá đi, có mệt lắm không? Triệu ma ma thưởng cho đại phu hớp trà nào”.
Đại phu lúng túng nói: “Không, không cần đâu ạ”.
Hương Phiến nói với vẻ cười nhạo: “Xem ra công chúa không có phúc hưởng đồ bổ rồi, để cho phu nhân nhà ta dùng hết vậy. Sau này công chúa cũng đừng đến nhà kho nữa. Người bên kho nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng công chúa nên cũng sẽ không cho đồ đâu”.
Thẩm Nguyệt híp mắt, chẳng nói gì.
Hương Phiến lại mỉa mai: “Tướng quân và phu nhân đang chờ ta quay về đáp lời đây, công chúa tiếp tục phơi nắng đi”.
Nói xong, nàng ta nghênh ngang dẫn đại phu rời đi.
Mặc dù Triệu thị lớn tuổi hơn Hương Phiến nhiều nhưng cũng tức giận vô cùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT