“Không phiền đâu ạ, đều là việc nô tỳ nên làm mà. Đứa bé sẽ ngày một phát triển, công chúa hoài thai mười tháng mới không dễ dàng. Trước mắt công chúa cứ nhẫn nhịn đã, sau này chờ đứa bé được sinh ra, dù gì cũng là đứa con đầu tiên của tướng quân, công chúa phải dựa vào đứa nhỏ thì mới có thể giữ được địa vị”.
Triệu thị tận tình khuyên bảo, hy vọng rằng Thẩm Nguyệt có thể hòa hảo với Tần Như Lương.
Nhưng một người phụ nữ muốn lấy đứa bé để trói buộc trái tim của đàn ông thì không khác nào tự chui đầu vào rọ. Huống hồ Tần Như Lương trước giờ đều không đặt nàng vào trong lòng.
Hỏi nàng định làm gì? Hì, mặc kệ Tần Như Lương có cặn bã đến mấy, nàng cũng sẽ sinh đứa bé này ra. Không thì sau này chia gia sản của Tần Như Lương kiểu gì chứ? Có đứa con ở cạnh thì sau này chắc chắn sẽ được nhiều hơn một phần!
Sau khi Thẩm Nguyệt nằm ngủ, cứ mơ màng nghĩ như vậy, đúng là có tiền thì vẫn an toàn hơn.
Không biết nàng đã ngủ bao lâu, bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện huyên náo.
Thẩm Nguyệt lười biếng gọi Triệu thị hỏi, Triệu thị nói là thái y trong cung tới, chẩn bệnh thăm khám cho Thẩm Nguyệt.
Người trong cung cuối cùng vẫn tới.
Hoàng thượng trong cung biết chuyện nàng có thai, bèn phái thái y tới xác nhận, đồng thời cho thái y đích thân điều dưỡng.
Ai không biết còn tưởng hoàng thượng vui mừng vì Thẩm Nguyệt có thai đấy.
Nhưng có phải quan tâm thật lòng hay không thì Thẩm Nguyệt biết thừa.
Trừ nàng ra, không một ai hy vọng nàng có thể sinh ra đứa bé này.
Thẩm Nguyệt chuẩn bị xong xuôi thì mời thái y vào.
Kết quả chẩn đoán giống lần trước, thái y căn dặn cần chú ý hơn bình thường, cũng để lại một đơn thuốc an thai, Triệu thị dựa theo công thức này để sắc thuốc cho Thẩm Nguyệt.
Thái y còn nói, cơ thể Thẩm Nguyệt yếu, khí huyết kém, cần uống phương thuốc kia một tháng mới có hiệu quả.
Triệu thị bưng thuốc tới, Thẩm Nguyệt uống ngay trước mặt thái y như bình thường.
Thái y thấy nàng đã uống cạn, bèn đứng dậy rời đi.
Triệu thị tiễn thái y ra ngoài, khi quay về đã thấy Thẩm Nguyệt ghé vào đầu giường, tay móc vào họng nôn ọe.
Thuốc ban nãy uống đều bị nôn ra hết.
Triệu thị hoảng hốt, vội tới nâng nàng lên, nói: “Công chúa sao vậy ạ?”
Thẩm Nguyệt không có sức nói chuyện, chỉ khoát tay áo với bà ta.
Triệu thị là một người biết chuyện, lúc này đã hiểu ra, sắc mặt trắng bệch nói: “Thuốc kia… có vấn đề sao ạ?”
Triệu thị đỡ Thẩm Nguyệt nằm xuống, nói: “Công chúa chớ lo, nô tỳ sẽ lén cầm phương thuốc này ra khỏi phủ, đến dược đường so sánh, lúc ấy sẽ biết chỗ nào có sai sót”.
Thẩm Nguyệt quay người, nhắm mắt khàn khàn nói: “Không cần đâu, bên trong hình như có thêm phụ tử và nhân đào đúng không?”
Triệu thị không hiểu về y thuật lắm, nhưng cũng may là biết được vài chữ, nhìn kỹ phương thuốc thì kinh ngạc hô lên: “Sao công chúa lại biết ạ? Quả thật là có hai vị thuốc này”.
Thẩm Nguyệt tùy ý nói: “Ta nếm được”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT