Thẩm Nguyệt cong môi, nhéo nhéo khuôn mặt tròn trịa của Ngọc Nghiên rồi nói: “Tiểu nha đầu nhà ta ngày càng khéo tay”.

Sáng sớm trong chính viện, người hầu đã đưa đồ ăn sáng tới đặt lên bàn, Liễu Mi Vũ cùng Tần Như Lương cùng nhau ăn sáng.

Kể từ khi bị thương ở tay thì hắn ta thường không dùng bữa ở sảnh lớn.

Liễu Mi Vũ múc một bát cháo để vào trong tay hắn ta, lại cho thìa vào cháo rồi nói: “Tướng quân dùng điểm tâm đi”.

Tần Như Lương nhìn xuống bát cháo trong tay, một tay cầm thìa, tay bên trái lại cố gắng nâng bát cháo lên.

Liễu Mi Vũ lo lắng nói: “Đại phu nói rằng cho đến khi vết thương trên tay tướng quân lành hẳn thì không thể sử dụng tay trái…”

“Không sao đâu”.

Vết thương trên cánh tay chỉ là vết thương da thịt, không gây trở ngại lớn, vết thương trên cổ tay cũng đã từ từ khép miệng lại, vấn đề mà hắn ta để ý chính là gân tây của hắn ta đã bị chém đứt, rất có thể cánh tay này của hắn ta sau này không thể dùng được nữa.

Tần Như Lương vẫn ôm một tia hi vọng.

Cho đến khi cảm thấy mình đã cố gắng hết sức nhưng cánh tay trái vẫn nặng như đeo đá ngàn cân thì hắn ta đã không thể tránh khỏi chán ngán thất vọng.

Hắn vô cùng vất vả mới có thể nâng cánh tay lên bưng bát cháo nhưng cánh tay vẫn run rẩy không thôi, kiên trì không được bao lâu thì bát cháo đã không kiểm soát được mà lật đổ xuống dưới.

Tần Như Lương nhìn bát cháo với vẻ mặt ảm đạm.

Liễu Mi Vũ vội vàng lấy khăn lụa lau tay cho hắn ta, hai mắt đỏ hoe an ủi: “Tướng quân đừng lo lắng, đại phu nói chỉ cần đợi vết thương lành lại rồi tập luyện thêm…”

Nàng ta còn chưa kịp dứt lời thì Tần Như Lương đã đứng dậy, tức giận lật tung cả bàn ăn sáng lên.

Ngay cả cái bàn cũng đã bị hắn ta lật ngã xuống đất bằng tay phải.

Tần Như Lương cúi đầu nhìn thấy Liễu Mi Vũ đang sợ hãi thì chỉ lạnh lùng nói: “Đại phu nói, đại phu nói, cái gì cũng đều là đại phu nói! Phế đi chính là phế đi rồi!”

Liễu Mi Vũ ngồi trên ghế, rùng mình khi nhìn thấy đống hỗn độn.

Khi Tần Như Lương bình tĩnh lại một chút thì hắn ta mới giơ tay ôm trán hít sâu một hơi, sau đó khàn giọng nói: “Thật xin lỗi, Mi Vũ, ta không nên tức giận với nàng, ta chỉ cảm thấy rất phiền muộn”.

Liễu Mi Vũ rưng rưng nói: “Không sao, Mi Vũ lại đi chuẩn bị bữa sáng cho tướng quân lần nữa”.

Tần Như Lương nói: “Không cần, ta không muốn ăn, lát nữa cứ để cho người hầu dọn dẹp, nàng trở về Phù Dung Uyển đi”.

Nói xong hắn ta cũng không thèm nhìn nàng ta một cái mà đã đi thẳng ra ngoài cửa.

Liễu Mi Vũ nhìn hắn ta sải bước đi xa mà không hề nhìn lại, trong lòng cảm thấy rất uất ức và buồn bã.

Nàng ta đã nghĩ rằng mình và Tần Như Lương sẽ trở lại tình trạng ân ái như trước, bởi vì Tần Như Lương đã dốc hết sức tìm kiếm thuốc giải cho nàng ta bằng mọi giá cho nên nàng ta biết rằng Tần Như Lương vẫn yêu mình hết lòng.

Nhưng bây giờ Tần Như Lương đã mất một cánh tay, mối quan hệ của họ cũng dần trở nên bế tắc vì cánh tay này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play