Thẩm Nguyệt đến gần một bước, giơ tay cầm cán dao trên cánh tay Tần Như Lương.
Tần Như Lương cau mày nhịn đau.
Liễu Mi Vũ khiếp sợ mặt mày trắng bệch gào lên: “Thẩm Nguyệt! Ngươi dừng tay cho ta! Không thể làm hại đến tướng quân!”
Liễu Mi Vũ càng gào thét càng như có thể khiến Thẩm Nguyệt dùng sức, ngón tay nàng hơi dùng sức, mũi dao như ma sát vào xương cánh tay của Tần Như Lương, hắn ta phát ra tiếng rên khẽ.
Thẩm Nguyệt nói: “Hận? Muốn hận một người thì trước tiên phải ghi nhớ người đó, ngươi có tư cách gì làm ta hận?”
“Tần Như Lương, chuyện mà Thẩm Nguyệt ta hối hận nhất không phải là ban đầu không rõ trái phải là đã quyết định gả cho ngươi, mà là ta lại nghĩ ngươi có thể là một người tốt”.
Nỗi đau cứ thế lan ra khắp trái tim theo từng câu từng chữ của nàng.
Tần Như Lương thấp giọng nói: “Chắc cô thất vọng lắm”.
Thẩm Nguyệt khẽ cười nói: “Có một chút, bởi vì khi ta nghĩ ngươi có thể là người tốt, ta còn ôm một chút hy vọng.
Ta nghĩ sự bất công và lạnh lùng mà ngươi dành cho ta trước đó chỉ là vì ngươi yêu người khác. Dù có yêu người khác thì ngươi cũng không nên không phân rõ đúng sai mà đã nghiêng về phía tình yêu của ngươi trước mặt các quan văn võ trong triều chứ.
Hay là ngươi nghĩ ta sẵn lòng cứu ngươi chỉ là vì Triệu mụ vất vả cầu xin?
Và vì ngươi thà bị trừng phạt cũng không vu cáo hãm hại ta, vì bảo vệ người phụ nữ ngươi yêu mà quỳ xuống cầu xin giúp đỡ, ngươi ngay thẳng, đường đường chính chính chịu phạt dưới cổng Hàn Vũ, lúc đó ta nghĩ Tần Như Lương ngươi là một người đàn ông”.
Tần Như Lương hít sâu một hơi, ngước mắt lên nhìn nàng, hơi run rẩy.
Nàng nói: “Nhưng chính sự mong đợi ngu ngốc này suýt nữa khiến ta vạn kiếp bất phục”.
Vừa nói tay nàng vừa xoáy mạnh con dao vào da thịt Tần Như Lương, máu nhỏ xuống ướt đẫm cánh tay hắn, chảy dọc theo ngón tay trong áo rồi nhỏ xuống đất.
Tần Như Lương cảm thấy cả cánh tay mình như mất cảm giác.
Giữa hai hàng mày Thẩm Nguyệt lộ ra sự bạo ngược: “Ta vốn nghĩ dù trước đây không vui vẻ gì thì giữa ta và ngươi vẫn có thể hòa thuận, bây giờ xem ra là không thể nữa.
Ngươi chưa từng tin ta dù chỉ một lần, đừng hòng ta tin ngươi dù chỉ một chút.
Ngươi chưa từng thương xót mẹ góa con côi chúng ta thì cũng đừng hòng ta thương hại ngươi và người phụ nữ của ngươi.
Tần Như Lương, con đường sau này, chúng ta cứ chờ mà xem”.
Tiếng vải xé nát vang lên, nàng rạch rách áo Tần Như Lương.
Lúc đó Tần Như Lương cảm thấy có lẽ những ngày tháng sau này nàng không thể ôm bất kỳ hy vọng gì với mình nữa.
Cảm giác khổ sở khó nói nên lời bỗng ập đến, hắn ta không biết là tại sao.
Nhưng hắn ta biết mình đã làm sai điều gì.
Tiếng khóc của Liễu Mi Vũ vang vọng bên tai, nàng ta chửi bới Thẩm Nguyệt, thậm chí muốn lao đến cấu xé Thẩm Nguyệt nhưng cuối cùng vẫn sợ con dao trong tay nàng.
Với sự quyết liệt của Thẩm Nguyệt, nếu Liễu Mi Vũ dám đến gần thì nàng chắc chắn sẽ không hề nương tay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT