Tần Như Lương thấy vết máu ướt đẫm dưới váy nàng thì mới tỉnh táo lại, lảo đảo lui về sau hai bước.

Thân thể nàng chậm rãi trượt xuống mặt đất theo tường.

Nàng hét to một tiếng như thú mẹ.

Sau đó thì khóc lên đau đớn.

Dông tố chiếu đến gương mặt tái nhợt của nàng, hốc mắt Tần Như Lương cay cay, quay người đi ra ngoài, nói: “Chờ đó, ta đi gọi bà đỡ”.

Nàng ở phía sau hắn ta, khóc lóc: “Sao lúc ấy ta lại muốn cứu ngươi kia chứ, sao ta không nhìn ngươi chết luôn đi… Sao ngươi lại lấy đi con của ta… Thẩm Nguyệt ta không nợ ngươi cái gì!”

Tần Như Lương chưa bao giờ thấy Thẩm Nguyệt khóc như vậy.

Hắn ta cho là nàng rất kiên cường.

Vì nàng luôn luôn kiên cường như vậy.

Cho dù có để đứa con của nàng sinh sớm một chút thì nàng cũng có thể chịu được.

Nhưng trên đường quay về, hắn ta có hỏi đại phu, đại phu nói nếu chưa đủ tháng mà bị ép sinh thì sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, sau này sinh ra sẽ ốm bệnh cả đời, hoặc khó xinh… tóm lại là có rất nhiều khả năng.

Tần Như Lương không nhớ ban nãy bản thân dùng bao nhiêu sức lực.

Hắn ta chỉ nhớ được rằng Thẩm Nguyệt chảy máu không ngừng.

Đây là lần đầu tiên hắn ta thấy Thẩm Nguyệt khóc như vậy, hắn ta tận mắt nhìn thấy Thẩm Nguyệt thất vọng vì bản thân. Hắn ta cảm thấy trái tim của mình cũng bị bóp chặt theo.

Chẳng lẽ hắn ta đã… làm sai rồi sao?

Mưa to không ngừng, đến chiều tối vẫn không tạnh.

Ngọc Nghiên chỉ đưa đồ đến cho Liên Thanh Châu, nhờ Liên Thanh Châu nghĩ cách tìm thuốc giải, không ngờ khi quay về thì trời lại mưa nên ở lại chỗ Liên Thanh Châu trú mưa một lúc.

Chẳng ngờ khi nàng ta quay lại thì Trì Xuân Uyển đã nảy sinh biến hóa long trời lở đất.

Mà Triệu thị cứ tưởng rằng Tần Như Lương và Thẩm Nguyệt sẽ nói chuyện vui vẻ nên bà ta cố gắng kéo dài thời gian, nhưng lại bỏ lỡ lúc Thẩm Nguyệt yếu đuối và cần sự giúp đỡ nhất.

Thẩm Nguyệt rơi vào hôn mê, không biết bản thân đã vượt qua thế nào.

Trong lúc mơ hồ, bên tai toàn là tiếng người huyên náo.

Nàng mở ra cặp mắt vô thần, không thể nhìn rõ thứ gì, chỉ thấy rất nhiều bóng người lóe lên trước mắt nàng, khiến nàng choáng váng.

Ngọc Nghiên quỳ dưới đất, nắm chặt tay nàng, khóc nhòe mắt, hét lên: “Công chúa! Công chúa mau tỉnh đi ạ!”

Đám bà đỡ bên cạnh lo lắng nói: “Công chúa, lúc này không thể ngủ được! Người phải dùng sức! Nếu không đứa bé sẽ không chui ra được, người và đứa bé sẽ đều gặp nguy hiểm!”

“Công chúa! Nô tỳ xin người, xin người hãy dùng sức!”

Cả người Thẩm Nguyệt là mồ hôi, lúc nóng lúc lạnh, tư duy của nàng không rõ ràng, tuy rằng nghe được nhưng lại không thể xoay chuyển nổi điều gì.

Cho đến khi Ngọc Nghiên cắn răng, lau nước mắt trên mặt, sau đó đánh một cái vào mặt Thẩm Nguyệt.

Cả căn phòng yên lặng như tờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play