Thẩm Nguyệt trừng mắt, khóe mắt có mưa chảy xuống, nàng nói: “Ngươi cho rằng mang thai 10 tháng rất dễ dàng phải không? Bây giờ ngươi muốn ta sinh con sớm một tháng, con của ta có thể sẽ gặp nguy hiểm. Ngươi không cảm nhận đứa trẻ ngày càng lớn lên trong bụng mình cho nên ngươi không hiểu ý nghĩa của nó!”

Tần Như Lương mở miệng nói: “Thẩm Nguyệt, ngươi có biết tại sao ngay từ đầu ta đã không muốn có đứa trẻ này không?”

“Ta không cần biết! Ta chỉ biết ta là mẹ của nó!”

“Cha của nó là ai?”, Tần Như Lương hỏi: “Là Liên Thanh Châu phải không?”

Đôi mắt bị nước mưa làm mờ của nàng ngay lập tức sáng rõ, hai bên tóc mai dính vào gương mặt nhợt nhạt vô cùng chật vật của nàng.

Hai mắt nàng đỏ ngầu, không thua gì tơ máu trong hốc mắt Tần Như Lương.

“Là hắn, chắc chắn là hắn”, Tần Như Lương nói: “Cũng chỉ có hắn đi lại thân nhất với cô từ khi cô mang thai, cũng chỉ có hắn quan tâm cô và đứa bé nhất”.

Bên tai nàng vang vọng tiếng sấm, cùng từng tiếng nói mà Tần Như Lương thốt ra.

“Ngay từ đầu ta đã biết đứa bé trong bụng cô không phải là con ta mà. Bởi vì từ ngày đại hôn cho đến nay, ta chưa từng chạm vào người cô!”

“Cho dù biết cô cho ta đội nón xanh, nhưng ta vẫn để cô mang thai đến ngày hôm nay còn gì. Nếu Mi Vũ không bị thương nặng thì ta cũng chẳng màng đến đứa con của cô”.

Giữa đuôi lông mày của hắn ta mang theo nước mưa: “Ta biết cô là mẹ của đứa bé, nhưng nếu người trong thiên hạ biết ta không phải cha đứa bé thì cô cũng sẽ bị chế nhạo như cũ. Họ không chỉ chế nhạo cô không tuân thủ tam tòng tứ đức, nếu hoàng thượng biết được kẻ mà hoàng thượng một mực muốn chiếm để bắt ép ta nhưng lại không phải con ta thì nó cũng sẽ không sống được đâu, ngươi cũng sẽ phải chịu tội khi quân”.

Thẩm Nguyệt quật cường trừng mắt nhìn hắn ta.

Hắn ta nói: “Nếu hôm nay cô chịu lấy nhau thai ra cứu Mi Vũ thì con của cô sẽ còn một chút hy vọng sống. Nếu cô vẫn không chịu thì ta không còn cách nào khác ngoài bẩm báo hoàng thượng tội khi quân của cô”.

Mưa to rơi ướt đẫm hai vai Tần Như Lương, hiện ra một tầng nước trắng, làm nhòe đi hai mắt của Thẩm Nguyệt.

Nàng chưa từng gặp một kẻ nào hèn hạ như Tần Như Lương.

Bởi vì Tần Như Lương không phải cha của con nàng nên hắn ta mới có thể nhẫn tâm như vậy.

Thẩm Nguyệt nên sớm nghĩ đến chuyện này, nàng trước đó cũng chỉ nói đùa, rằng không muốn Tần Như Lương là cha của con mình.

Nhưng từ khi Hương Phiến có con, phản ứng của Tần Như Lương rất khác biệt, khi nàng ta sảy thai thì hắn ta rất bi thương khổ sở, nàng nên hoài nghi từ lúc ấy mới phải.

Nàng đúng là đã nghi ngờ, nhưng lại không chắc chắn.

Thừa dịp Thẩm Nguyệt thất thần, hắn ta đi đến trước mặt Thẩm Nguyệt, khom người chắn một phần nước mưa cho nàng.

Nàng ngửa đầu nhìn hắn ta, hỏi: “Bây giờ ngươi muốn lấy mạng của con ta để thế mạng cho Mi Vũ đúng không?”

“Ta có thể bảo vệ bí mật này cho cô mãi mãi, nếu đứa bé này sinh ra an toàn, ta đảm bảo sau này sẽ đối xử tốt với nó, nếu không…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play