Ngày hôm sau Tần Như Lương quay về phủ tướng quân, vừa tiến vào cửa đã thấy Hương Lăng vội vàng chạy tới trước mặt hắn ta khóc lóc: “Không ổn rồi, nhị phu nhân lại thổ huyết rồi, lần này nôn ra rất nhiều máu đen! Tướng quân mà không cứu thì nhị phu nhân xong đời mất!”

Tần Như Lương dừng chân, hắn ta không có thời gian qua thăm Liễu Mi Vũ mà tới Trì Xuân Uyển.

Lúc này Ngọc Nghiên đã mang bình sứ có chất độc cho Liên Thanh Châu theo lời dặn của Thẩm Nguyệt, để hắn ta nghĩ cách điều chế thuốc giải.

Tần Như Lương đi vào viện tử, Triệu thị trước nay vẫn rất vui mừng khi hắn ta tới thăm Thẩm Nguyệt, bèn nói: “Công chúa đang ở trong phòng, tướng quân muốn vào trong ngồi không ạ?”

Tần Như Lương nhìn chằm chằm vào cửa phòng: “Triệu mụ, ngươi lui xuống, ta có lời muốn nói với nàng”.

Triệu mụ mừng rỡ, lập tức đáp: “Tốt quá, nô tì phải qua phòng bếp phụ phía sau, tướng quân hãy trò chuyện cùng công chúa đi ạ”.

Tuy rằng trước kia từng xảy ra chuyện không vui, nhưng Triệu thị cảm thấy tướng quân đang dần thay đổi. Bà ta nhìn ra được tướng quân bắt đầu để ý tới công chúa, chuyện như trước kia chắc sẽ không xảy ra nữa đâu.

Triệu mụ nói: “Còn hơn một tháng nữa là công chúa lâm bồn rồi, thời gian này đi lại đa phần bất tiện, mong được tướng quân chiếu cố nhiều hơn, công chúa hoài thai tám chín tháng cũng không dễ dàng gì”.

“Ta biết”.

Triệu mụ dặn dò thêm: “Nếu có chuyện gì, mong tướng quân nhẹ nhàng nói cùng công chúa, chớ giống như lần trước…”

Tần Như Lương đáp: “Triệu mụ yên tâm, ta sẽ không động thủ với nàng khi chưa rõ trắng đen phải trái như trước kia nữa”.

Nhận được lời đảm bảo từ Tần Như Lương, Triệu thị mới thấy yên tâm hẳn, bà ta rời khỏi Trì Xuân Uyển, tới phòng bếp phía sau chuẩn bị đồ ăn cho Thẩm Nguyệt.

Triệu thị vô cùng chú tâm tới đồ ăn thức uống của Thẩm Nguyệt. Thai phụ nên ăn gì, bà ta nghe ngóng cẩn rồi nấu cho Thẩm Nguyệt y như vậy.

Bây giờ Ngọc Nghiên không có ở đây, bà tử dự bị ở Trì Xuân Uyển cũng bị Thẩm Nguyệt xua đi, viện tử vốn không lớn, người hầu kẻ hạ nhiều quá cũng có vẻ chật chội.

Khi Triệu thị đang xoay xở không kịp thì Tần Như tới, có Tần Như Lương ở đây rồi, Triệu thị yên tâm rời đi.

Bà ta phải cố gắng dành ra không gian cho tướng quân và công chúa hàn gắn tình cảm. . Đam Mỹ Hiện Đại

Hôm nay trời cứ âm u, không thấy ánh nắng, buồn bực khó chịu.

Thẩm Nguyệt ở trong phòng thấy ngột ngạt, lòng dạ cứ hoang mang.

Nàng nghe thấy tiếng nói chuyện trong viện tử bèn mở hé cửa phòng ra nhìn, thấy Triệu thị đã ra khỏi viện tử, đồng thời còn thấy Tần Như Lương đang bước lên bậc thềm, tiến gần phòng của nàng.

Tần Như Lương không ngờ nàng đột nhiên mở cửa phòng, ngẩng đầu nhìn, đôi mắt của hai người gặp nhau giữa không trung.

Thẩm Nguyệt đánh giá hắn, y phục có nếp nhăn, hôm nay chưa từng thay đồ, mặt mũi tiều tụy, trên mặt có vết xanh tím, dưới cằm còn lởm chởm râu mới nhú.

Chắc hẳn hôm qua hắn ta đã dốc hết sức lực để tìm thứ thuốc dẫn kia.

Thẩm Nguyệt không muốn để hắn ta vào phòng mình, đành phải ra khỏi cửa phòng, tự đỡ lưng và bụng cẩn thận bước xuống bậc thềm, nheo mắt nhìn trời: “Sao ngươi lại tới đây?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play