Đồ ăn vô cùng đơn giản và đạm bạc, Thẩm Nguyệt không tỏ ý kiến gì, gắp một miếng lên ăn.
Nhưng chưa kịp nhai thì một mùi chua thiu đã tràn ngập trong miệng nàng. Thẩm Nguyệt giật mình, phun ra ngoài.
Mùi này vừa quen vừa tởm, Thẩm Nguyệt mới nhớ ra đây đã chẳng phải lần đầu nàng nếm nó. Những lần trước Trương thị đều bắt nàng ăn thứ như vậy!
Thấy Thẩm Nguyệt phun đồ ăn ra đất, Trương thị tức quá hóa giận, đi lên đẩy nàng một cái.
Không chỉ vậy mà còn cật lực véo Thẩm Nguyệt.
Bà ta mắng: “Đúng là xúi quẩy! Phun ra đầy đất thế này thì ai dọn cho ngươi hả! Ngươi có ăn không, không ăn thì nghỉ! Chết đói luôn đi!”
Trương thị vồ đến cướp đôi đũa trong tay Thẩm Nguyệt, tựa như việc cho nàng ăn cơm thiu canh nguội là đại ân trời cho, rồi mắng: “Lúc trước ngươi vẫn ăn ngon lắm cơ mà, còn giúp cho phủ tướng quân tiết kiệm không ít lương thực đấy. Bây giờ lại nôn ọe ra nữa. Đúng là loại tỏ vẻ!”
Nhưng bà ta còn chưa cướp được đũa thì Thẩm Nguyệt đã đột nhiên dùng đũa kẹp lấy ngón tay của Trương thị.
Trương thị trợn trừng mắt, định mắng nhưng đã cảm nhận được một cơn đau kịch liệt truyền tới.
Bà ta kinh ngạc nhìn Thẩm Nguyệt: “Ngươi dám kẹp tay ta?”
Thẩm Nguyệt vẫn bình thản như cũ, tay có vẻ như không hề gồng nhưng lại tăng thêm sức lực, đau đớn chồng chất khiến Trương thị suýt thì không chịu nổi.
Trương thị muốn vung ra nhưng không tài nào bỏ được.
Thẩm Nguyệt hết sức hài lòng vì thân thể này của mình có những loại sức mạnh khác lạ.
Dùng để đối phó bọn người ở hư hỏng là tuyệt nhất.
Sắc mặt Trương thị trắng bệch, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, ngón tay giống như bị Thẩm Nguyệt bẻ gãy.
Bà ta hung hãn vung tay còn lại lên ngăn cản nhưng lại bị Thẩm Nguyệt đẩy vào bàn thức ăn, dính đầy dầu mỡ.
Sau một hồi giãy giụa, đồ ăn vung vãi khắp nơi, Trương thị cũng không thể thoát khỏi trói buộc.
Cuối cùng, bà ta không nhịn được mà kêu lên đau đớn.
Thẩm Nguyệt nhướng mày, không thèm nhìn bà ta một cái, khuôn mặt có sẹo lạnh lùng kia lại khiến ả người hầu này thấy sợ hãi.
Thẩm Nguyệt nói: “Ta muốn có thêm củi lửa mà ngươi lại nghĩ là phiền, ta chăm lo cho đứa nhỏ trong bụng thì ngươi lại nói ta nằm mơ giữa ban ngày, ta không ăn cơm thiu canh thiu thì ngươi lại cho là ta không biết điều đúng không?”
Trương thị run rẩy muốn rút tay ra khỏi đôi đũa, nhưng cứ như bị dính chặt vào đó, bà ta rút thế nào cũng không ra, để cho hai cây đũa chèn ép.
Thẩm Nguyệt không buồn không vui hỏi: “Rốt cuộc ta là chủ tử hay ngươi là chủ tử thế?”
Thẩm Nguyệt mỉm cười, hơi dùng sức, đũa gẫy làm đôi, mảnh nhọn của đũa không chút lưu tình đâm vào da thịt của Trương thị. Nàng nói: “Ngươi còn dám không biết xấu hổ mà nói với ta rằng ngươi nấu thuốc phá thai? Ngươi đang thấy mình sống lâu quá rồi đúng không?”
Trương thị đau không chịu được, gào lên ầm ĩ: “Cái đồ đần độn xấu xí nhà ngươi, mau thả ta ra!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT