Cuối cùng, Tần Như Lương hít sâu một hơi, nói: “Bẩm hoàng thượng, công chúa nói không sai, lúc ấy thần không bắt được kẻ đánh lén, là thần đáng tội chết!”
Liễu Mi Vũ tê liệt dưới mặt đất, run rẩy mi mắt, nước mắt rơi không ngừng.
Tần Như Lương lại bênh vực Thẩm Nguyệt, mặc kệ nàng ta.
Hoàng đế giận dữ: “Ngươi biết mà không báo, đúng là đáng chết!”
Tần Như Lương nghiêm chỉnh quỳ dưới đất, chờ hoàng đế trách phạt.
Hoàng đế phất tay áo đứng dậy, nhìn chằm chằm Tần Như Lương: “Trẫm lệnh cho ngươi phải tìm được thích khách trong vòng ba ngày, nếu không thì bỏ cái chức đại tướng quân này đi!”
Hoàng đế lạnh lẽo nhìn Liễu Mi Vũ, lại nói: “Tưởng cung điện này của trẫm là cái chợ à mà tiện thiếp nào cũng có thể tự do ra vào?! Từ nay về sau, bất luận là ai, cơ thiếp trong nhà đều không được bước vào cung nửa bước!”
Quan viên và gia quyến trong điện đều không dám thở mạnh.
Hoàng thượng nổi trận lôi đình là do thiếp thất của tướng quân gây ra, mà lại khiến cho bọn họ bị vạ lây.
Liễu Mi Vũ run rẩy, sau đó hoàng thượng nói tiếp: “Tiện thiếp này dám can đảm vu hãm công chúa, kéo ra ngoài đánh chết cũng không hết tội”.
Liễu Mi Vũ không quỳ vững nữa, trực tiếp tê liệt ngã xuống đất.
Tần Như Lương chìa tay ra, trầm giọng khẩn cầu: “Thần khẩn cầu hoàng thượng khai ân, thần nguyện bị phạt thay nàng ấy”.
Hoàng đế nhíu mày sâu hơn nữa: “Ngươi cầu tình cho nàng ta à?”
Tần Như Lương cúi đầu xuống mặt đất, bày ra tư thế hèn mọn nhất, chờ hoàng đế xử lý.
Đột nhiên Thẩm Nguyệt cũng nhìn Tần Như Lương với con mắt khác. Hắn ta có thể vì Liễu Mi Vũ mà làm đến mức này thì chứng tỏ hắn ta rất thật lòng yêu Liễu Mi Vũ.
Nếu trước đây Thẩm Nguyệt ngốc không một mực muốn gả cho hắn ta thì có thể bây giờ mọi người đều sống một cuộc đời yên phận của nhau rồi. Thẩm Nguyệt vốn dĩ không quan tâm Tần Như Lương thích ai.
Chỉ tiếc là người phụ nữ kia không những không giúp đỡ hắn ta lên cao mà còn kéo hắn ta xuống thấp.
Hoàng đế biết nếu giữa vua tôi mà làm đến mức này thì cũng không tốt. Hoàng đế mà xử tử Liễu Mi Vũ thì e là Tần Như Lương sẽ oán hận trong lòng, còn nếu tha cho nàng ta thì Tần Như Lương sẽ sinh lòng cảm kích.
Hoàng thượng bèn hỏi: “Tĩnh Nguyệt, ngươi thấy thế nào?”
Thẩm Nguyệt liếc mắt nhìn Tần Như Lương, nói: “Bẩm hoàng thượng, thần muội cảm thấy Tần tướng quân chính là rường cột của Đại Sở, hiếm có khó tìm. Tướng quân lại là phu quân của thần muội, thần muội cũng muốn cầu tình cho tướng quân, mong hoàng thượng có thể nhẹ tay với tướng quân”.
Nói rồi, Thẩm Nguyệt định quỳ xuống nhưng bị hoàng đế đưa tay ra hiệu cho cung nhân ngăn cản.
Tần Như Lương xanh mắt, hắn ta đang cầu xin cho Liễu Mi Vũ thì Thẩm Nguyệt lại luôn gọi hắn ta là phu quân, muốn cầu tình cho hắn ta.
Có lẽ Thẩm Nguyệt chỉ diễn trò, nhưng hắn ta vẫn dậy sóng trong lòng.
Liễu Mi Vũ muốn chết, Thẩm Nguyệt mặc kệ, nhưng bây giờ hoàng đế quăng vấn đề cho Thẩm Nguyệt thì tức là hoàng đế đã có quyết định trong lòng, chỉ là muốn thông qua nàng để tìm bậc thang đi xuống mà thôi.
Thẩm Nguyệt đương nhiên phải thuận nước đẩy thuyền.
Khẽ động mồm mép cầu xin giúp người khác có thể đạt được danh tiếng tốt bất kể thế nào cũng không thua thiệt đối với Thẩm Nguyệt.
Nhưng nàng chỉ cầu xin giúp Tần Như Lương, còn Liễu Mi Vũ thì không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT