Chuyện đã xảy ra như thế này, Tần Như Lương sao có thể ở bên cạnh Liễu Mi Vũ được, hắn ta phải chạy đi xử lý việc này, để lại Liễu Mi Vũ một mình ở đó.
Liễu Mi Vũ đi xuyên qua đám người, đến cạnh Thẩm Nguyệt, hỏi: “Ban nãy công chúa đi đâu vậy?”
Thẩm Nguyệt phủi mép áo một cách bình tĩnh: “Ta vẫn luôn đứng ở đây thôi chứ đi đâu được?”
“Nhưng rõ ràng Mi Vũ thấy công chúa đi qua từ con đường nhỏ kia mà”.
Thẩm Nguyệt ngẩng đầu, thản nhiên nhìn Liễu Mi Vũ, thấy sắc mặt nàng ta trắng bệch, vẻ mặt bất an, liền mỉm cười nói: “Mi Vũ, ngươi hoa mắt đúng không?”
Nghe nói hoàng đế đang rất giận dữ vì việc có quá nhiều cấm vệ quân mà lại khiến thích khách trốn thoát.
Lúc thị vệ đang dọn dẹp hiện trường thì phát hiện mấy cái phi tiêu thích khách bắn trên mặt đất, bèn nhặt lên đưa cho hoàng đế.
Khi họ đi ngang qua, Thẩm Nguyệt nheo mắt nhìn phi tiêu kia.
Nàng quá quen thuộc với cái phi tiêu này, nó giống hệt với phi tiêu của người muốn giết Tần Như Lương trên đường cái ngày hôm đó.
Nhưng chính vào lúc này, Liễu Mi Vũ ở bên cạnh này đột nhiên hoảng sợ nói: “Đại nhân, hình như, hình như thiếp thân thấy phi tiêu này ở đâu rồi”.
Nàng ta vừa lên tiếng đã lôi kéo được toàn bộ sự chú ý của tất cả mọi người.
Đến cả Thẩm Nguyệt cũng ghé mắt nhìn sang.
Nàng ta sợ hãi nói, dáng vẻ như nai con bị hoảng sợ, trông rất dịu ngoan vô hại.
Chỉ chốc lát sau, khi hoàng đế sắp xếp cho thái hậu xong xuôi thì mới hạ lệnh cho toàn bộ mọi người, bao gồm cả nữ quyến của quan lại lên đại điện.
Hoàng đế ngồi đầu, triệu kiến Liễu Mi Vũ. Liễu Mi Vũ đi vào, cong chân quỳ xuống.
“Ngươi là gia quyến của ai?”
Liễu Mi Vũ quỳ xuống dập đầu nói: “Thần thiếp là gia quyến trong phủ tướng quân ạ”.
“Phủ tướng quân nào?”
Liễu Mi Vũ nghe vậy, nhất thời có chút khó chịu: “Phủ đại tướng quân ạ”.
Nói như vậy chẳng phải để lộ ra vị trí thiếp thất của nàng ta hay sao, bởi vì chính thất phu nhân của đại tướng quân chính là Thẩm Nguyệt đang đứng xem trò vui ở kia.
Hoàng đế nhìn Thẩm Nguyệt, Thẩm Nguyệt thi lễ nói: “Bẩm hoàng thượng, Mi Vũ đúng là người của phủ tướng quân ạ”.
Hoàng đế cũng không có tâm tư truy cứu mấy chuyện này, chỉ nghiêm nghị hỏi: “Ngươi nói ngươi từng thấy phi tiêu mà thích khách để lại à?”
Liễu Mi Vũ yếu ớt gật đầu.
Hoàng đế nói: “Đem phi tiêu lên cho nàng ta xác nhận lại”.
Thị vệ bèn đưa khay đựng phi tiêu đến trước mặt Liễu Mi Vũ, bên trên có hai chiếc phi tiêu nồng nặc mùi máu.
Liễu Mi Vũ chỉ khẽ nhìn một cái rồi run rẩy không dám nhìn tiếp.
Hoàng đế nói: “Giờ ngươi nói đi, ngươi thấy cái phi tiêu này ở đâu?”
“Thần, thần thiếp…”, Liễu Mi Vũ tỏ vẻ hoảng sợ cực độ, muốn nói nhưng không dám nói.
Thẩm Nguyệt híp mắt nói: “Mi Vũ đừng sợ, ngươi biết điều gì thì cứ nói ra đi, biết đâu lại giúp tướng quân bắt được thích khách thì sao”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT