Cũng may là Tô Vũ đã làm mát cháo, nhiệt độ vừa phải.

Nhìn bát cháo có vẻ rất bình thường, nhưng vừa nếm thì đã cảm nhận được mùi thuốc thơm, tan ngay trong miệng, không biết đã phải ninh bao nhiêu lâu mới được.

Tô Vũ rót thêm nước vào trong cốc, nói: “Ăn xong thì súc miệng đi, ta lấy thuốc cho cô”.

Chờ Tô Vũ bưng thuốc vào thì Thẩm Nguyệt đã súc miệng xong.

Thuốc này vừa nấu xong, vẫn hơi bỏng, Tô Vũ cầm thìa đảo quanh.

Thẩm Nguyệt nhìn hắn, hỏi: “Ngươi không thể mời một đại phu nghiêm chỉnh đến bắt mạch bốc thuốc cho ta à?”

Tô Vũ nâng cao âm cuối: “Cô cảm thấy ta chưa đủ nghiêm chỉnh à?”

Thẩm Nguyệt nhéo thái dương: “Ta đang bảo ngươi mời đại phu, ngươi rốt cuộc có nắm được trọng điểm không thế?”

“Ta hiểu sơ về y thuật mà”.

“Hiểu sơ là hiểu được mấy phần?”

Tô Vũ suy nghĩ, nói: “Khiêm tốn mà nói thì là chín phần”.

Thẩm Nguyệt muốn thổ huyết: “Tô công tử, ngươi khiêm tốn thật đấy! Vậy ngươi chẩn bệnh cho ta xem đi, rốt cuộc là ta không khỏe ở đâu?”

Tô Vũ nói: “Lúc cô ngủ thì ta đã khám rồi, yên tâm, tối nay hữu kinh vô hiểm, chỉ là vết thương ngoài da thôi”, Tô Vũ ngừng một chút rồi nhìn nàng: “Đứa bé vẫn ổn, nhưng khó tránh khỏi chút sợ hãi, uống thuốc để ổn định là được”.

Hiếm khi nghe được một vài câu nghiêm túc của hắn như thế, Thẩm Nguyệt cuối cùng cũng được yên lòng.

Nàng cúi đầu sờ bụng, đứa bé không sao là tốt rồi.

Tô Vũ nhìn thần thái dịu dàng của nàng, ánh mắt như cháy lên.

Thẩm Nguyệt ngửi thử thuốc mà Tô Vũ chuẩn bị, đúng là phương thuốc bổ để củng cố thai khí, nên không ngại ngần mà uống sạch.

Tô Vũ không biết lấy dược cao ở đâu ra, bôi vào đầu ngón tay rồi nói: “Trong miệng cô có vết sưng, có muốn thoa một chút cho nó xẹp lại không?”

Thẩm Nguyệt lắc đầu: “Ngủ một giấc là khỏe ấy mà”.

Thẩm Nguyệt khẽ nhướng mày, nói: “Cũng đúng”.

Nói xong, hắn khom người xuống trước mặt Thẩm Nguyệt, duỗi ra ngón trỏ dính dược cao, đặt trước miệng Thẩm Nguyệt: “Há ra nào”.

Thẩm Nguyệt như gặp phải đại địch, nhíu mày nói: “Làm cái gì đấy?”

Tô Vũ: “Vết sưng trong miệng cô bị rách, ta bôi thuốc cho cô”.

Thẩm Nguyệt khẽ co quắp khóe miệng, nhìn dược cao trên ngón tay Tô Vũ, âm trầm nói: “Đừng bảo là ngươi định cho tay vào miệng ta để bôi thuốc nhé?”

Tô Vũ nói với vẻ đương nhiên: “Sao lại không?”

Thẩm Nguyệt cảm thấy nàng tuyệt đối không hợp bát tự với cái người này.

Thẩm Nguyệt chính nghĩa nói: “Bà đây không bôi”.

Tô Vũ cũng không giận, nói: “Ừ, không bôi thì thôi”.

Hắn ngồi dậy, dừng một chút rồi tốt bụng nhắc nhở: “Cô có biết là nếu vết thương trong miệng không khép lại thì sẽ khiến miệng bị loét không?”

Thẩm Nguyệt: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play