Khi hắn ta chỉ còn cách Thẩm Nguyệt mấy bước chân, nàng bỗng nói: “Cưỡng ép người khác thì có tác dụng gì, cá nước thân mật thì phải tình nguyện mới vui chứ. Nếu ngươi muốn ngủ với ta thì sao không cởi dây thừng của ta ra, để cả hai cùng sướng?”

Tên cầm đầu liếc mắt nhìn nàng sau đó cười nói: “Ngươi còn chưa nhìn ra tình hình lúc này phải không? Dù sao ngươi cũng sẽ không còn sống để bước ra khỏi ngọn núi này, người thuê muốn bọn ta cưỡng hiếp ngươi trước rồi mới giết ngươi, sau đó lại mổ bụng ngươi lấy đứa con trong bụng ra, để cho ngươi chết không có chỗ chôn. Ngươi nói xem người đó hận ngươi biết bao nhiêu”.

Thẩm Nguyệt biến sắc nói: “Ngươi làm việc tán tận lương tâm như vậy mà không sợ báo ứng sao?”

“Báo ứng? Ha ha ha, người chết trên tay ta trước nay còn ít hay sao?”

Nói xong tên cầm đầu tiếp tục nhấc chân đi tới.

Một bước.

Hai bước.

Ba bước.

Đến bước cuối cùng, hắn ta đứng nhìn xuống Thẩm Nguyệt như một con quỷ.

Hai cánh tay bị trói sau lưng của Thẩm Nguyệt đã dùng gần như toàn bộ sức lực, vừa cắt dây vừa mạnh mẽ giãy dụa. Ánh mắt nàng lạnh lùng như vực thẳm lạnh lẽo, nàng đang nghiến răng nghiến lợi.

Tên cầm đầu thấy Thẩm Nguyệt tỏ thái độ như vậy thì liền vung tay tát nàng hai cái rồi mắng: “Sắp chết đến nơi mà còn không biết cầu xin tha mạng, còn dám tỏ thái độ như muốn ắn thịt người nữa sao! Để ông đây xem thử ngươi còn có thể cứng đầu đến khi nào”.

Tai của Thẩm Nguyệt ù đi, nàng bị túm tóc nên buộc phải ngẩng mặt lên, làm lộ ra gương mặt xấu xí.

Thủ lĩnh một tay túm lấy tóc nàng, tay kia bắt đầu tháo thắt lưng nói: “Ngươi ngoan ngoãn cho ta, hầu hạ huynh đệ ta vui vẻ thì có khi bọn ta còn cho ngươi được chết sung sướng hơn một chút!”

Hắn ta vô cùng thiếu kiên nhẫn, tay chân luống cuống. Bởi vì hắn ta đã say cho nên đáy quần như bị thắt nút, càng muốn tháo ra thì nó càng thắt chặt hơn.

Tên cầm đầu giận dữ mắng một tiếng, bắt đầu muốn tự xé quần của mình.

Đúng lúc này hai tay của Thẩm Nguyệt sau lưng đã buông lỏng.

Dây thừng đã bị đứt, nàng không còn bị trói buộc, cảm giác được một sự tự do chưa từng có.

Thẩm Nguyệt chuyển động cổ tay, chậm rãi nhướng mày, trừng mắt nhìn tên cầm đầu nói: “Sao ngươi gấp rút vậy? Có muốn ta giúp ngươi không?”

Giọng của nàng tuy rất khẽ nhưng lại lạnh lùng đến đáng sợ.

Tên cầm đầu sửng sốt, tức giận ngẩng đầu lên, chỉ thấy Thẩm Nguyệt đột nhiên đứng bật dậy. Hắn ta bị chấn động, theo bản năng liền giơ tay muốn chế trụ nàng, không ngờ nàng lại nhanh hơn hắn một bước, phản công siết dây thừng lên cánh tay của hắn ta mấy vòng, cuối cùng treo thẳng cánh tay của hắn ta lên cổ.

Tên cầm đầu quát lớn, lúc bắt nàng về hắn ta không hề cảnh giác, thấy Thẩm Nguyệt bị trói chặt thì liền nghĩ nàng không hề có sức phản kháng cho nên không hề phòng bị đối với nàng.

Thẩm Nguyệt dốc hết sức, động tác nhanh nhẹn, đây gần như là bản năng tự vệ mà cơ thể của nàng đã diễn luyện trong đầu vô số lần chỉ để nàng hành động hôm nay, cả quá trình không tìm thấy một chút sơ hở nào.

Thẩm Nguyệt hành động cực nhanh, buộc chặt dây thừng vào đầu giường.

Tên cầm đầu muốn mở miệng nhưng Thẩm Nguyệt đã cười lạnh sau đó siết chặt sợi dây thừng vào cổ hắn ta, chỉ hận không thể khiến cho sợi dây thừng cứa nát cổ hắn ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play