Khi chiếc bình hoa giáng xuống thì Tần Như Lương đã đưa tay lên chống đỡ, những mảnh sứ vỡ tung tóe khắp đất, chính hắn ta cũng bị cắt trúng tay chảy máu.
“Thẩm Nguyệt, cô chán sống rồi sao?”, Tần Như Lương đưa tay sờ lên mặt, vô tình chạm vào mảnh sứ, sau đó lại liên tục phất tay phủi các mảnh sứ vỡ.
Hắn ta sắp nổi trận lôi đình.
“Chán sống? Để ta cho ngươi thấy thế nào mới là chán sống”, gương mặt Thẩm Nguyệt không hề biến sắc, nàng hô lên: “Ngọc Nghiên, đến giúp ta!”
Ngọc Nghiên đỡ nàng tiến lại gần Tần Như Lương thêm mấy bước, trong lúc Tần Như Lương còn đang phủi đống lộn xộn trên người, nàng ta liền hơi ngả người ra sau rồi hung hăng giơ chân đá Tần Như Lương ngã xuống đất một lần nữa.
Tần Như Lương chưa bao giờ bị một nữ nhân nào làm nhục ngoài đường như thế này.
Tuy nhiên, ngay khi tình huống sắp vượt ra ngoài tầm kiểm soát thì Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương đột nhiên đều giật mình sững sờ.
Bởi vì vừa rồi, ngay khi Thẩm Nguyệt dùng sức đạp vào Tần Như Lương khiến hắn ta ngã xuống đất, gần như đồng thời, một phi tiêu màu đen không biết bắn ra từ chỗ nào vẽ ra một đường cong sắc bén, thoáng chốc đã xoẹt ngang qua người Thẩm Nguyệt, vững vàng cắm vào tấm ván gỗ ở gian hàng sứ gần đó.
Mà tấm ván gỗ đó chính là nơi Tần Như Lương vừa đứng.
Nếu Thẩm Nguyệt không đá vào người hắn ta thì chắc chắn tên này đã bị phi tiêu đâm trúng.
Vốn dĩ là xem vợ chồng cãi nhau đánh nhau, đột nhiên nhìn thấy vũ khí hung hiểm này lao vào, người hóng chuyện xung quanh lập tức giải tán.
Những chuyện như có kẻ thù giết người này kia vẫn nên bớt hóng lại thì tốt hơn.
Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương không còn để tâm đến việc cãi cọ nữa.
Toàn thân Tần Như Lương căng chặt, chậm rãi đứng lên, hắn ta nín thở ngưng thần, cẩn thận quan sát xung quanh.
Thẩm Nguyệt nhìn bốn phía, chỉ có thể phán đoán hướng bắn ra từ vị trí phi tiêu cắm trên tấm ván gỗ, nàng quay đầu lại nhìn nhưng không phát hiện ra người nào đáng nghi cả, vì thế không khỏi lớn tiếng mắng: “Mẹ kiếp, tên ất ơ nào ném thì lần sau nhớ ném chuẩn một chút nhé? Đừng gây tai họa cho người vô tội là ta chứ”.
Rõ ràng người kia muốn phóng phi tiêu về phía Tần Như Lương.
Thẩm Nguyệt tức giận không thôi, suýt nữa là nàng đã bị thương một cách oan uổng rồi.
Sau đó lại là hồi tiếc nuối, nàng chán nản nói: “Đúng là không nên tung cú đá lúc nãy!”, nàng liếc nhìn Tần Như Lương đang trong bộ dạng nhếch nhác. Nếu nàng không đạp vào người hắn ta thì có lẽ Tần Như Lương đã bị phi tiêu ghim trúng rồi.
Tần Như Lương lạnh lùng trợn mắt nhìn nàng, đi đến trước tấm ván gỗ rồi giơ tay lên, muốn gỡ phi tiêu đó xuống.
Thẩm Nguyệt giễu cợt: “Đừng để xảy ra chuyện không bị phi tiêu bắn trúng mà lại bỏ mình vì độc trên phi tiêu đấy. Vậy thì đại tướng quân chắc chắn sẽ trở thành tướng quân chết hèn mạt nhất của Đại Sở”.
Tần Như Lương mặt mày tối sầm.
Tần Như Lương đi đến gần rồi mới nhận ra trên thân phi tiêu có độc, nếu là bình thường thì may ra, nhưng bây giờ trên tay hắn ta có vết thương, bất cẩn một chút là sẽ đụng vào chất độc trên đó rồi dẫn đến phát độc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT