Thẩm Nguyệt ôm đầu, miễn cưỡng nói: “Hôm nay lúc ra ngoài ta đã nói với Tần cẩu là ta sẽ không về rồi, bây giờ mà quay về thì chẳng phải sẽ rất mất mặt sao? Công chúa ta sẽ ở lại đây”.
Ngọc Nghiên nghĩ lại, đúng nha, nhỡ đâu tướng quân không chịu để yên, đến lúc đi về tướng quân lại đến tìm công chúa gây rối thì sao?
Xem ra là ở lại vẫn thỏa đáng hơn.
Phòng ở mà Liên Thanh Châu chuẩn bị là một đình viện độc lập, trong viện có tường vi thơm ngát, gió khẽ thổi qua, vô cùng thoải mái.
Mọi đồ vật trong phòng đều được chuẩn bị ổn thỏa, đẩy cửa sổ ra liền thấy hoa tường vi bò đầy hàng rào.
Ngọc Nghiên hái chút cánh hoa, định dùng để tắm cho Thẩm Nguyệt.
Ngọc Nghiên thấy mọi thứ đều được chuẩn bị tỉ mỉ, không khỏi nói: “Công chúa, nô tỳ luôn cảm thấy Liên công tử lúc nào cũng chuẩn bị mọi thứ chu đáo cho công chúa, đến cả quần áo ngủ cũng đã chuẩn bị xong xuôi”.
Đó là một bộ váy bằng gấm vóc màu trắng, kiểu dáng rất đúng quy củ.
Hạ nhân đã nhanh chóng đổ nước nóng đầy thùng tắm, Ngọc Nghiên đổ cánh hoa lên trên, mùi thơm lập tức tràn ngập.
Trời ban ngày nóng nực, khó tránh khỏi đổ mồ hôi, nếu buổi tối không tắm rửa thì Thẩm Nguyệt rất khó mà ngủ yên được.
Thẩm Nguyệt ngâm vào nước, nhắm mắt dưỡng thần, nói: “Không thể phủ nhận hắn là một người chu đáo”.
“Nô tỳ nghi ngờ… Liên công tử thích công chúa hay sao ấy?”
“Hả?”, Thẩm Nguyệt mắc cười nói: “Sao ngươi lại nghi ngờ như thế?”
Ngọc Nghiên đỏ mặt: “Thì nô tỳ cũng chỉ tiện mồm nói vậy thôi ạ”.
“Ngọc Nghiên, ngươi đang yêu đấy à?”, Thẩm Nguyệt vuốt gương mặt tròn của Ngọc Nghiên, cười hỏi.
Ngọc Nghiên sưng mặt giải thích: “Công chúa đừng trêu nô tỳ, nô tỳ còn lâu mới thế!”
“Còn bảo là không, ngươi xem mặt ngươi đỏ như quả táo ý”.
“Nô tỳ, nô tỳ chỉ đang nghĩ cho hạnh phúc chung thân của công chúa thôi!”
Nói chuyện vài câu, Ngọc Nghiên cũng quên đi lời nghi ngờ kia. Thấy Thẩm Nguyệt mệt mỏi, tắm xong mặc quần áo ngủ, Ngọc Nghiên dìu nàng lên giường nằm.
Ngọc Nghiên treo màn đuổi muỗi xong thì mới ghé vào bên giường quạt cho Thẩm Nguyệt: “Công chúa yên tâm đi ngủ đi ạ, nô tỳ sẽ ở đây trông coi”.
Thẩm Nguyệt nhìn đôi mắt trong veo như nước của tiểu nha đầu, khẽ nói: “Viện này mát mẻ, không cần phải quạt cho ta cả đêm đâu, ngươi cũng ngủ đi. Buổi đêm cần gì ta sẽ gọi”.
Lúc ở Trì Xuân Uyển, Thẩm Nguyệt không quen để Ngọc Nghiên gác đêm cho nàng, tối ngủ ngon thì sáng mới có tinh thần chứ.
Trước mắt phòng bên cạnh cũng có chỗ ngủ cho Ngọc Nghiên, nàng ta chỉ cần tắm rửa một chút là đi ngủ được ngay.
Ngọc Nghiên không yên lòng, Thẩm Nguyệt buồn cười nói: “Ngươi không sợ ban đêm ta lật người, mở mắt thấy có một cái đầu nằm sấp bên giường, sẽ bị dọa sinh non à?”
Ngọc Nghiên trừng mắt: “Công chúa đừng nói mấy lời không may mắn đó chứ”.
Giữa hai gian phòng có một bức tường, Thẩm Nguyệt cần gì thì cứ gõ vách tường là được. Ngọc Nghiên bây giờ mới chịu đi sang bên cạnh nằm ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT