Liễu Mi Vũ nhớ lại mọi chuyện, khi Tần Như Lương và Hương Phiến ở chung với nhau vào ban đêm, Thẩm Nguyệt không thể nào chỉ vô tình đi dạo mà gặp được.
Mọi thứ đều là kế hoạch của Thẩm Nguyệt.
Hương Phiến thấy dáng vẻ hận đến cùng cực của Liễu Mi Vũ, trong lòng cảm thấy thoải mái vô cùng: “Đúng thì sao nào? Mặc dù ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng có vẻ ngươi đã làm công chúa không vui, đến mức công chúa dìu dắt ta để chèn ép ngươi”.
Thứ đầu tiên Liễu Mi Vũ nghĩ đến là con mèo chết kia.
Bởi vì con mèo chết kia mà Thẩm Nguyệt muốn trả thù nàng ta, không chỉ cướp đi người nàng ta yêu mà còn bắt nàng ta phải mở trừng mắt nhìn bản thân mất đi như thế nào!
Liễu Mi Vũ vung tay tát cho Hương Phiến, dồn hết cơn tức giận vào đó, nói: “Ngươi là cái thứ ăn cây táo rào cây sung! Uổng công ta ngày xưa đối tốt với ngươi!”
Hương Phiến đứng yên để cho nàng ta tát: “Ngươi tốt với ta ư? Tốt với ta thì sẽ bắt ta ra hứng chịu mọi việc cho ngươi, rồi tự hủy dung mạo à?”
“Ngươi đừng quên ban đầu ta cống hiến cho ngươi nhiều như thế nào! Là ngươi có lỗi với ta trước”.
“Ta có được ngày hôm nay đều là do ngươi ban tặng cả. Đến bây giờ, ta không biết nên cảm ơn hay là oán hận ngươi nữa đây”.
Liễu Mi Vũ bấm đứt ngón tay, gay gắt nở nụ cười: “Hương Phiến, đừng quên trước đây ngươi dùng thủ đoạn gì để leo lên giường của tướng quân, ngươi không sợ ta nói ra à?”
Hương Phiến cũng mỉm cười đáp: “Vậy trước đây ngươi đã làm bao nhiêu việc trái với lương tâm nào? Nếu tướng quân biết ngươi thực ra ác độc như thế thì không biết tướng quân sẽ nghĩ gì đây”.
Đây là Thẩm Nguyệt đã chỉ điểm nàng ta. Nàng ta không việc gì phải sợ Liễu Mi Vũ, Liễu Mi Vũ uy hiếp nàng ta thì nàng ta cũng có thể uy hiếp ngược lại!
Sắc mặt Liễu Mi Vũ thoáng chốc biến đổi, nàng ta lần đầu tiên cảm thấy Hương Phiến thay đổi như thế.
Liễu Mi Vũ tức run người, sắp mất đi lí trí đến nơi. Nàng ta nhìn gương mặt Liễu Mi Vũ, chỉ muốn xé rách cái thứ đó ra.
Cuối cùng, Liễu Mi Vũ không nhịn được nữa, bèn nhào lên trước: “Tiện tỳ, ngươi chết đi!”
Đến khi đám nha hoàn bên ngoài đình phản ứng kịp thì Liễu Mi Vũ đã đánh nhau với Hương Phiến rồi.
Bọn họ còn chưa kịp ngăn cản thì đã có tiếng “ùm” vang lên, có người ngã xuống nước.
Liễu Mi Vũ tóc tai tán loạn đứng ở bên đình, nhìn bóng người đang giãy giụa trong hồ với vẻ hả hê: “Cho ngươi chết đuối luôn đi, để xem ngươi còn dám quyến rũ tướng quân thế nào!”
Liên Thanh Châu nói mấy hôm nữa là sinh nhật của hắn.
Thẩm Nguyệt nghĩ, tốt xấu gì cũng đã ăn chực ở nhà hắn khá lâu rồi, cũng nên bày tỏ thành ý trong ngày sinh nhật của hắn.
Nhưng người đó không có gì ngoài tiền, có tiền mua tiên cũng được, chắc hắn chẳng thích thứ gì.
Liên Thanh Châu mời Thẩm Nguyệt đến nhà ăn tối, đã phát thiếp mời đến.
Lúc này, Thẩm Nguyệt đang rảnh rỗi, liền đến phòng bếp đi loanh quanh, thấy trong bếp có sữa bò, nên quyết định làm bánh sinh nhật cho Liên Thanh Châu.
Đám nữ đầu bếp trong phòng bếp bị nàng chỉ huy đánh trứng, động tác càng nhanh càng tốt, mệt thì đổi sang người khác.
Lúc này, chuyện Hương Phiến rơi xuống nước làm phủ tướng quân rối tinh rối mù lên.
Ngọc Nghiên chạy từ bên ngoài vào, nói: “Công chúa, Liễu thị và Hương Phiến đang đánh nhau ngoài đình kìa, kết quả Liễu thị đẩy Hương Phiến ngã xuống hồ đấy, Hương Phiến sảy thai rồi”.
Thẩm Nguyệt nghe nói thì cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ nhướng mày lên: “Chắc là một vở kịch hay lắm, tiếc là công chúa ta không thể đi thưởng thức”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT