Từ đầu đến cuối, Hương Phiến chưa từng phản bác nửa câu cho bản thân, nàng ta hoàn toàn bày ra dáng vẻ đáng thương, thu nhận đồng tình của mọi người.
Liễu Mi Vũ muốn ‘dao sắc chặt đay rối’, trong thời gian ngắn nhất diệt gọn Hương Phiến, nhưng điều đáng hận là Thẩm Nguyệt lại kịp thời chen vào một chân, ngược lại khiến nàng ta biến khéo thành vụng!
Liễu Mi Vũ không thể tùy tiện tìm một lý do để xử lý Hương Phiến nữa, nàng ta chỉ có thể đợi Tần Như Lương trở lại phủ rồi nói.
Với tính cách tự cho mình là người quang minh lỗi lạc của Tần Như Lương cũng sẽ không phủ nhận những chuyện bản thân đã làm.
Kết quả là khi trời nhá nhem tối, Tần Như Lương vừa trở về phủ liền phải giằng co với chuyện của Hương Phiến.
Lúc này không ai còn quan tâm tới việc Hương Phiến có thực sự giở trò lên trang phục của Liễu Mi Vũ hay không, hiển nhiên họ càng hiếu kỳ rốt cuộc đêm qua giữa tướng quân và nàng ta đã xảy ra chuyện gì.
Ngay cả Liễu Mi Vũ- người luôn xoay quanh Tần Như Lương rốt cuộc cuối cùng cũng phải thừa nhận.
Cái kết quá rõ ràng.
Tần Như Lương cảm thấy có lỗi với Liễu Mi Vũ nhưng vẫn quyết định giữ Hương Phiến lại.
Bởi hắn quả thực đã làm việc đó.
Việc tướng quân sủng ái một nha hoàn là chuyện không có gì để bới móc, đây là chuyện riêng của tướng quân, vì vậy Hương Phiến cũng thoát được một kiếp bị dùng gậy đánh chết.
Liễu Mi Vũ hung hăng đến gây phiền phức với Hương Phiến nhưng cuối cùng lại biến thành một trò hề, sự kiện này giúp đám người hầu trong phủ có chủ đề tán gẫu hăng say suốt một thời gian dài.
Tầng giấy mỏng này bị chọc thủng khiến Tần Như Lương và Liễu Mi Vũ nhất thời không biết phải đối mặt với nhau như thế nào.
Hai người im lặng trong vài ngày.
Nếu nói lần trước là do bát canh gây hại thì lần này chính là do Tần Như Lương không kiềm chế được chính mình.
Mặc dù chủ tử vẫn chưa quyết định phải xử lý Hương Phiến thế nào nhưng vô hình chung địa vị của nàng ta cũng được nâng cao, những kẻ ngày thường vẫn luôn coi thường nàng ta nay lại gấp không chờ nổi mà nối gót nhau đến nịnh nọt.
Hương Phiến sống trong phòng của người hầu nhưng không ai dám sắp xếp công việc của tôi tớ cho nàng ta, nàng ta có thể tự do đi lại trong phủ tướng quân.
Sau khi nhận được tất cả những đặc quyền này, nàng ta liền nhanh chóng tới Trì Xuân Uyển.
“Lần này xin cảm ơn công chúa đã kịp thời ra tay cứu giúp”.
Thẩm Nguyệt nằm ở dưới bóng cây hóng mát, nghe được lời này thì híp mắt đánh giá Hương Phiến: “Là chuyện đương nhiên thôi, ta đã đầu tư tiền vốn lên người ngươi rồi”.
“Nô tì có một chuyện không rõ”, Hương Phiến thẹn thùng: “Lần trước tướng quân đối với nô tì như… sói như hổ, nhưng nô tì biết xưa nay tướng quân vẫn luôn là một người có khả năng tự chủ rất mạnh, nô tì sợ sẽ xảy ra chuyện giống như cửa đông đó…”
“Ngươi sợ?”, Thẩm Nguyệt bật cười liếc xéo nàng ta: “Ta thấy ngươi không giống như đang sợ hãi mà nếm được vị ngọt ngào thì đúng hơn, ngươi muốn biết ta đã thêm thứ gì vào hộp cao thơm đó của ngươi?”
Hương Phiến dứt khoát cũng không lòng vòng nữa, đáp: “Vâng, nô tì muốn biết. Lần trước tướng quân có nói trên người nô tì rất thơm, hiển nhiên chính mùi hương đó đã khiến ngài ấy đánh mất lý trí, mà đêm đó nô tì cũng chỉ thoa cao thơm mà công chúa cho đó”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT