Liễu Mi Vũ nhìn sắc trời, nhưng đến tận bây giờ Tần Như Lương vẫn chưa đến! Chẳng lẽ tối nay hắn ta định nghỉ lại trong cung?

Hiển nhiên điều đó là không thể. Lúc này trong cung đã nghỉ ngơi rồi, Tần Như Lương cũng phải về rồi.

Liễu Mi Vũ siết chặt mu bàn tay của Hương Lăng, dưới ánh trăng, gương mặt kia âm u tái nhợt, nàng ta nghiến răng nói: “Thẩm Nguyệt, ngươi ưỡn cái bụng to đùng mà còn dám quyến rũ tướng quân! Nữ nhân ti tiện nhất thiên hạ này quả đúng là ngươi rồi!”

Hương Lăng nói đúng, chưa biết chừng đây là mưu kế của Thẩm Nguyệt, phái Ngọc Nghiên dụ nàng ta qua đó để nàng ta đích thân trông thấy Thẩm Nguyệt dùng thủ đoạn quyến rũ được Tần Như Lương!

Nếu không tại đêm tối nay chỉ có Ngọc Nghiên tới đây mà không thấy bóng dáng của Thẩm Nguyệt?

Từ trên xuống dưới phủ, trừ Thẩm Nguyệt ra, Liễu Mi Vũ cũng không nghĩ ra nổi nữ nhân nào khác!

Nhưng cho dù đã biết có thể đây là mưu kế của Thẩm Nguyệt, Liễu Mi Vũ cũng không thể không đi. Nàng ta không thể để Thẩm Nguyệt thành công, càng không thể để Tần Như Lương chạm vào nữ nhân khác…

Liễu Mi Vũ ổn định tâm trạng: “Hương Lăng, cùng ta tới bên hồ”.

Nàng ta nên tin tưởng Tần Như Lương, nhưng càng tới gần bờ hồ, lòng dạ nàng ta càng thấy hoảng hốt.

Trước đó không lâu, Tần Như Lương mới hứa hẹn cùng Liễu Mi Vũ, cả đời sau chỉ có một mình nàng ta, sau đó nhanh chóng xuất hiện ngay Hương Phiến. Hắn ta đảm bảo rằng sau này sẽ không chạm vào nữ nhân khác, Liễu Mi Vũ thực sự sợ rằng hắn ta lại lần nữa thất hứa.

Trong đầu Liễu Mi Vũ toàn là những hình ảnh ô uế khó coi, đâu còn thừa hơi chú ý tới xung quanh. Bước chân của nàng ta nóng vội, về cơ bản không phải Hương Lăng đỡ nàng ta, mà là nàng ta túm tay Hương Lăng kéo Hương Lăng đi theo.

Hương Lăng ở đằng sau nói: “Phu nhân, người đi chậm thôi, sẽ không có chuyện gì đâu, chắc chắn là công chúa lừa người đó! Tướng quân chỉ thâm tình với một mình phu nhân… á!”

Đâu ngờ vừa nói xong câu này, Hương Lăng ở phía sau đã phát ra một tiếng rên rỉ, đợi khi Liễu Mi Vũ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nàng ta mềm oặt, ngã xuống nền đất.

Bóng cây che phủ ánh trăng, trên nền đất lốm đốm vài điểm sáng, tôn lên gương mặt không chút biểu cảm của Thẩm Nguyệt, còn cả Ngọc Nghiên đang cầm gậy gỗ trong tay.

Liễu Mi Vũ giật mình, ban nãy đi nhanh quá nên không phát hiện ra hai người này đã xuất hiện ở sau lưng từ bao giờ!

Thẩm Nguyệt và Ngọc Nghiên đã chực sẵn ở con đường phải đi qua để tới đình hóng mát bên hồ, chỉ đợi Liễu Mi Vũ mò tới nơi.

Liễu Mi Vũ vô thức định hét lên.

Nhưng động tác của Thẩm Nguyệt nhanh hơn nàng ta, bước lên phía trước, giơ tay tóm lấy cổ tay của Liễu Mi Vũ, trở tay kiềm chế được nàng ta, một bàn tay khác bịt miệng nàng ta.

Liễu Mi Vũ vừa lắc đầu vừa điên cuồng giãy giụa, trong đôi mắt lộ ra vẻ hoảng hốt và giật mình.

Thẩm Nguyệt điềm nhiên nói nhỏ vào tai nàng ta, không vui cũng không buồn: “Suỵt, Mi Vũ ngoan của ta ơi, đừng to tiếng quá, nếu không sẽ làm đôi uyên ương hoang dã kia giật mình đấy. Ta dẫn ngươi đi xem kịch hay, được không nào?”

Giọng nói lạnh lẽo kia lọt vào tai Liễu Mi Vũ như một con rắn không có độ ấm, nó bò lên trái tim của Liễu Mi Vũ, quấn chặt lấy trái tim của nàng ta, cảm giác đè nén đến nghẹt thở xộc lên.

Liễu Mi Vũ vừa sợ vừa hận nhưng vẫn gập cánh tay lên, định dùng cùi chỏ huých mạnh vào bụng của Thẩm Nguyệt để trốn chạy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play