Đội trưởng thị vệ vừa về tới căn phòng mới ngủ thì nhanh chóng lay dậy những người khác, sau đó lập tức có người hầu chạy vào báo là Tĩnh Nguyệt công chúa đã tỉnh, yêu cầu về cung.

Đội trưởng thị vệ thấy thời gian nãy giờ cũng không lâu nên chẳng hề nghi ngờ gì Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt được nhóm thị vệ hộ tống theo đường cũ về cung, gió lạnh thổi qua mặt làm nàng cảm nhận được cái lạnh cắt da cắt thịt. Hơi thở phả ra mang theo mùi rượu của nàng cũng phần nào củng cố niềm tin của nhóm thị vệ, ít nhất họ cũng có cớ để báo với Hoàng đế chứ không phải ấp úng nhận tội là mình uống say ngủ quên.

Về tới hoàng cung, đưa Thẩm Nguyệt về cung Thái Hòa xong, nhóm thị vệ quay lại nơi trực ban canh gác, chỉ có đội trưởng là tới tẩm cung của Hoàng đế để báo cáo.

Nhắc tới Hoàng đế, phải nói là mấy ngày gần đây, ông ta tiều tụy đi khá nhiều, vẻ ngoài già hơn mười tuổi so với tuổi thật, trong người luôn cảm thấy không khỏe, cổ họng thỉnh thoảng ho khụ vài tiếng, sau đó là bắt đầu thở hổn hển.

Sự việc của Tề phi và Hạ Phóng đã khiến ông ta tức giận công tâm, mà những lúc thế này, Hoàng đế lại càng sợ hãi, ngồi ở vị trí cao đã lâu, nắm giữ quyền lực trở thành là thói quen, ông ta sợ mình sẽ bị cướp mất quyền kiểm soát, sợ những người chung quanh thấy ông ta già rồi thì sẽ làm phản, sẽ bội tín, mà càng sợ thì Hoàng đế lại cảm thấy sức khỏe càng yếu, càng không muốn chết.

Vừa hay, lần này thị vệ lại mang tới cho ông ta một thông tin chất lượng.

“Bẩm bệ hạ, trong suốt bữa ăn, sứ thần và công chúa không giao lưu gì nhiều. Có lẽ do tửu lượng kém nên công chúa nhanh chóng uống say. Sau đó thuộc hạ vô tình nghe được một bí mật của Dạ Lương và Bắc Hạ…”

Nói tới đây, thị vệ ngừng một lát, chờ đợi Hoàng đế hỏi tiếp.

“Là bí mật gì?”

“Khởi bẩm bệ hạ, trước khi thần nói, thần xin người khoan thứ cho thần tội uống rượu trong lúc thi hành nhiệm vụ!”

Hoàng đế không hề tức giận, ông ta nhướng mày hỏi: “Hai việc này có liên quan tới nhau sao?”

“Khởi bẩm bệ hạ, hai việc này có liên quan nên thần mới cả gan van xin bệ hạ tha tội!”

“Ngươi nói đi, trẫm miễn tội!”

“Bẩm bệ hạ, sau khi Tĩnh Nguyệt công chúa uống say, công chúa đã được đưa sang một căn phòng khác để nghỉ ngơi do nam nữ khác biệt, chúng thần vẫn giữ chức trách của mình là đứng canh trước cửa phòng, người hầu của Lục hoàng tử đang ngồi đun rượu thấy chúng thần cực khổ thì mời mỗi người một ly nhỏ xem như tạo quan hệ.

Vài người uống không có vấn đề gì thì thần mới uống một ly cho ấm người, khoảng một khắc sau, thần vô tình đi ngang qua sảnh lúc đi vệ sinh, bất ngờ nghe được tin là hoàng thất Dạ Lương đã mời tới một đạo sĩ tên Thuận Thiên, người này đã luyện ra đan trường thọ, sắp thành công trong việc luyện đan trường sinh”.

“Cái gì? Đan trường sinh?”

“Vâng ạ!”

Hoàng đế ngồi thẳng dậy, đúng là buồn ngủ thì gặp chiếu manh, ông ta đang lo lắng chuyện gì thì giải pháp lại xuất hiện.

Sau khi cấm khẩu thị vệ kia, Hoàng đế lập tức sai người lén điều tra về đạo sĩ tên Thuận Thiên, không điều tra thì thôi, vừa thử một chút là phát hiện ra rất nhiều điều: Người này là tu sĩ ở ẩn trên núi, đã hơn hai trăm tuổi, rất giỏi trong việc luyện đan, lần này xuống núi là vì ý chỉ của trời xanh, tìm kiếm đế vương minh quân để phò trợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play