Nàng cảm thấy chuyện lén lút gặp mặt thế này vô cùng điên khùng. Nhưng chỉ cần có một trong hai người đi ra một bước, người còn lại sẽ không chút do dự bước theo.
Có thể gặp hắn, có thể lại gần hắn, có điên khùng cỡ nào cũng đáng giá.
Chờ thị vệ tuần tra đi mất, Tô Vũ mang theo Thẩm Nguyệt nhanh chóng lướt qua, đến trước cửa Viện Thái Học, đẩy cửa rồi lẻn vào trong.
Tiến vào học đường, đóng kín cửa lại, trong bóng tối, Thẩm Nguyệt mới dám thả lỏng thở hắt ra luồng hơi mà nàng vẫn luôn kiềm chế không dám thở mạnh kia.
Thẩm Nguyệt dựa lưng vào cửa, hơi thở mang mùi trầm hương bao trùm trước mặt, Tô Vũ hơi nghiêng người tới, không gian để lại cho nàng vô cùng chật hẹp.
Cảm giác rung động lan khắp toàn thân khiến nàng cảm thấy hai chân như giẫm lên bông, mềm mại không chân thực.
Hít thở phập phồng thế này kéo dài rất lâu không cách nào lắng xuống.
Mặc dù Thẩm Nguyệt rất muốn bình tĩnh, nhưng lúc này đối mặt với Tô Vũ, nàng không cách nào bình tĩnh.
Trong lòng đã mong đợi bao lâu, nhớ nhung bao lâu?
“Rất căng thẳng?”, Tô Vũ lại gần, nhẹ giọng thì thầm.
Nơi này là đại nội hoàng cung, bên kia có quần thần triều đình, bất cẩn chút thôi là vạn kiếp bất phục, nàng có thể không căng thẳng sao?
Thẩm Nguyệt há miệng, vừa định nói chuyện. Nhưng đúng lúc này, Tô Vũ áp sát rồi nắm lấy cổ tay nàng, hô hấp của nàng chậm lại một nhịp.
Xung quanh tối đen như mực.
Nàng chỉ có thể cảm nhận thấy người đàn ông trước mặt cúi thấp đầu xuống, hôn lên môi mình.
Môi của hắn giống như mang theo hơi thở lành lạnh của tuyết trong đêm, vừa chạm vào nàng đã công thành đoạt đất, khiến nàng lập tức rơi vào tay giặc.
Thẩm Nguyệt bỗng nhiên có chút xúc động muốn khóc.
Cảm giác rung động này khiến toàn thân nàng mềm nhũn, Tô Vũ ôm lấy cơ thể nàng, mạnh mẽ kéo sát vào lồng ngực, ngón tay luồn vào trong mái tóc, đỡ lấy sau gáy nàng, ngày càng sâu lắng nhiệt tình, hắn cực kỳ dịu dàng, cũng cực kỳ cứng rắn hôn lên môi nàng.
Nàng giống nếm được cảm giác động tình của hắn, cảm nhận được hắn cũng nhớ nàng biết bao.
Nhiệt độ trên đôi môi của hắn, và cả nhiệt độ trong lồng ngực của hắn, từng chút từng chút xâm nhập vào trái tim nàng, nóng bỏng khiến nàng không nhịn được run rẩy.
Thẩm Nguyệt nhiệt tình đáp lại hắn, nàng hơi kiễng chân, hai cánh tay choàng lên bờ vai Tô Vũ, ngón tay luồn vào khe hở giữa vạt áo và mái tóc của hắn.
Nhưng khi đầu lưỡi Tô Vũ quấn quýt triền miên với nàng, nàng vẫn bị đánh cho tơi bời, hoàn toàn tan tác. Toàn thân không chút sức lực, tay vịn trên bả vai hắn không nhịn được trượt xuống, hai chân cũng mềm nhũn không nghe theo sai bảo.
Thẩm Nguyệt cầm lòng không đặng phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, chỉ có thể là hắn được nghe thấy, thế gian này không có bất kỳ âm thanh nào rung động lòng người hơn âm thanh khi động tình của nàng.
Vang bên tai hắn là tiếng thở gấp gáp mà đè nén của Thẩm Nguyệt.
Tô Vũ ôm chặt nàng trong ngực, cho dù nàng không còn chút sức lực nào thì hắn cũng không cho phép nàng trốn chạy. Hắn chậm rãi cúi người xuống, cố gắng để Thẩm Nguyệt có thể dựa vào thoải mái nhất, cho nàng thời gian thở dốc, cánh môi khẽ lướt qua mang tai đối phương, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, hắn nói: “Nàng không cần khổ cực như vậy, dựa vào ta, cho ta hôn nàng là được rồi”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT