Lục hoàng tử dùng ánh mắt chứa ý cười nhìn Thẩm Nguyệt, nói: “Ta nghe nói, Tĩnh Nguyệt công chúa đã hòa ly với đại tướng quân? Ồ, chắc bây giờ hắn ta không phải là đại tướng quân nữa rồi”.
*Hòa ly: ngày nay gọi là ly hôn
Thẩm Nguyệt liếc nhìn hắn ta, ánh mắt âm u, nói: “Đây là chuyện riêng của Tĩnh Nguyệt, không liên quan tới việc quốc gia đại sự, mong Lục hoàng tử tự trọng”.
Lục hoàng tử nói: “Ừ, vậy thật đáng tiếc”, nhìn vẻ mặt hả hê của hắn ta trông không có tia đáng tiếc nào.
Nhắc tới chuyện cũ, không khỏi khiến người ta thở dài. Dù có kiên trung bền chặt đến đâu thì đến nay cũng vẫn là cô nhi quả phụ, ly tán chồng cũ mỗi người một nơi.
Lục hoàng tử lại nói tiếp: “Nói đến lần hành thích trong hành cung Dạ Lương ta lần đó công nhận nguy hiểm thật. May mà đến cuối cùng, Tĩnh Nguyệt công chúa và Tô đại nhân không sao, nếu không Dạ Lương ta gặp rắc rối lớn rồi”.
Vẻ mặt hoàng đế hiển nghiên có chút ngưng trọng, nhưng ông ta cũng không nói thêm gì.
Lục hoàng tử lại cứ không biết nhìn sắc mặt người khác, khuếch trương nói: “Ban đầu Đại Sở còn cho rằng là người Dạ Lương bọn ta làm, sau đó bắt được một nhân chứng sống cặn kẽ hỏi lại thì mới giật mình, hóa ra lại do chính người Đại Sở làm”.
Vẻ quần thần trong điện cũng theo đó mà thay đổi.
Duy chỉ có vương gia của Bắc Hạ khẽ cười mỉm, tỏ vẻ đứng ngoài quan sát, ánh mắt ông ta nhìn Lục hoàng tử kia mang đầy ý tứ sâu xa, tựa như đang muốn nói: Tuổi trẻ thật là tốt, thật không biết trời cao đất rộng là gì.
Lục hoàng tử ngẩng đầu nhìn về phía hoàng đế, không kiêu căng cũng không sợ sệt, trịnh trọng cúi mình nói: “Kính xin bệ hạ thứ cho ta đường đột, khi khởi hành từ Dạ Lương đến Đại Sở, phụ hoàng ta đặc biệt dặn dò, lệnh ta thay mặt người hỏi bệ hạ một câu, không biết bệ hạ có cảm nghĩ gì về những trò tự biên tự diễn này?”
Thẩm Nguyệt nhìn Lục hoàng tử, xem ra thằng nhãi này không chỉ khiến nàng căm hận, mà hắn ta còn muốn khiến tất cả mọi người ở đây căm hận.
Loại người này, đại khái là thích thú loại cảm giác đắc ý khi thấy tất cả mọi người căm hận mình mà lại không thể làm gì mình. Tuy nhiên, một khi hắn ta té ngã, e rằng cũng sẽ bị ngàn người giẫm, vạn người đạp.
Nhưng trò hay trước mắt cũng không liên quan đến mình, nàng vẫn khá là thích xem.
Sắc mặt hoàng đế đã rất khó coi, nhưng ông ta lại không thể so đo với sứ thần nước khác, hơn nữa còn là hậu bối như Lục hoàng tử, làm như vậy sẽ khiến ông ta mất đi phong độ của một người chủ nhà.
Hoàng đế lập tức nói: “Chuyện Tĩnh Nguyệt và đại học sĩ bị ám sát, trẫm cảm thấy vô cùng đau đớn. Nhưng chuyện này cũng không cần hoàng tử Dạ Lương nhọc lòng lo lắng, tự trẫm sẽ truy xét đến cùng”.
Lục hoàng tử mỉm cười, ung dung nói: “Dạ Lương thật lòng muốn giúp bệ hạ một tay, có thể cung cấp một vài chứng cứ. Trên cánh tay thích khách kia có một ký hiệu đồ đằng, đoán chừng là thuộc một tổ chức đặc thù nào đó. Ta đã sao chép lại ấn ký đồ đằng kia, nếu bệ hạ hứng thú, ta có thể trình lên cho bệ hạ xem”.
Hoàng đế nói: “Hôm nay là tiệc đón gió tẩy trần cho sứ thần hai nước, trong tiệc không nói những chuyện khác, không bằng vui vẻ thưởng thức rượu thịt, vẹn tròn tình nghĩa chủ nhà của trẫm. Những chuyện kia, về sau trẫm sẽ thỉnh giáo Lục hoàng tử”.
Lục hoàng tử trả lời: “Được, đúng lúc hôm nay ta cũng không mang theo bản sao chép ấn ký đồ đằng kia, tạm thời vẫn ở trong biệt cung, chỉ là nói trước một tiếng với bệ hạ mà thôi”.
Tên này đang trêu cợt ai vậy, sắc mặt hoàng đế âm u hơn rất nhiều.
Sau đó tiệc bắt đầu, cung nữ thướt tha nối đuôi đi vào, dâng lên cao lương mỹ thực, sơn hào hải vị, đặt ở trước mặt mọi người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT