Nghe nói, hôm qua sau khi trở về, Ngũ hoàng tử hoàn toàn bị dọa sợ, ban đêm đi ngủ còn nhát gan run rẩy, sống chết muốn chui vào trong chăn của Tề Phi ngủ.

Cho dù Tề Phi hỏi thế nào, nó cũng không hé răng vì sao lại sợ hãi như thế. Tề Phi cho rằng nó bị thương dẫn đến hoảng sợ, cho nên ở cùng nó mấy buổi tối.

Nhưng về sau Tề Phi vừa phiền vừa giận. Bởi vì Ngũ hoàng tử cứ ở lại trong phòng nàng ta, không chịu trở về phòng mình ngủ, cũng khiến cho nàng ta luôn không có cơ hội thị tẩm.

Không có cơ hội thị tẩm thì sao có thể thổi gió bên tai hoàng thượng, thế sao có thể đảm bảo hai mẹ con được sủng ái lâu dài trong cung.

Tề Phi thấy con mình bị hại thành như vậy, cho dù thế nào, nàng ta cũng nuốt không trôi cục tức này. Nàng ta nhất định phải báo thù.

Những chuyện này để sau hãy nói.

Thẩm Nguyệt liếc nhìn Thôi thị, nói: “Nhị nương đang tránh nặng tìm nhẹ sao?”

Thôi thị nói: “Công chúa, rõ ràng nô tỳ đang tránh nhẹ tìm nặng nha”.

Quả thật, Bắp Chân ở trong viện Thái Học sẽ rất an toàn. Dù Tề Phi kia ngang ngược cỡ nào, nàng ta cũng không ngu ngốc làm ầm ĩ đến viện Thái Học. Nơi đó là nơi yên tĩnh cho hoàng tử công chúa học tập, nếu làm lớn chuyện sẽ chỉ chọc giận hoàng đế, làm chuyện tốn công mà không có kết quả.

Cho nên Tề Phi chỉ có thể đến cung Thái Hòa.

Thẩm Nguyệt nói: “Hôm nay thì thôi đi, đến giờ tan học nhờ nhị nương đến viện Thái Học đón Bắp Chân trở về, như vậy ta cũng yên tâm hơn”.

Nếu Tề Phi ngăn cản giữa đường hay xảy ra chuyện gì, Thôi thị cũng biết cách đối phó hơn Tiểu Hà.

Thẩm Nguyệt cũng chỉ là lo lắng nhưng nàng cho rằng chắc hẳn hai ngày này Tề Phi sẽ không đến. Ngũ hoàng tử đã như vậy rồi, Tề Phi còn không chăm sóc mà đến đây gây hấn, vậy nàng ta cũng không coi trọng Ngũ hoàng tử là bao.

Thời gian đến, Thẩm Nguyệt đoán chừng viện Thái Học cũng tan học rồi, khi Thẩm Nguyệt cho rằng Thôi thị đã đi đón Bắp Chân, Thôi thị lại vội vàng chạy đến trước mặt nàng nói: “Công chúa, nô tỳ ninh canh nhất thời quên giờ giấc, không kịp đi đón, Bắp Chân vẫn còn ở viện Thái Học”.

Lông mày Thẩm Nguyệt khẽ giật một cái, lại nghe Thôi thị nói: “Canh vẫn chưa chín, nô tỳ tạm thời còn việc không đi được, nếu để Ngọc Nghiên và Tiểu Hà đi, lỡ gặp Tề Phi gây phiền phức giữa đường thì không xong, hay là bây giờ công chúa đi đón Bắp Chân tan học?”

Thẩm Nguyệt nhìn khuôn mặt tràn đầy chân thành của Thôi thị mà nói: “Bình thường mọi người đều rất rảnh rỗi, hôm nay lại trùng hợp ai ai cũng bận rộn”.

Thôi thị vào phòng lấy áo choàng kèm mũ ra cho Thẩm Nguyệt, nhỏ giọng nói: “Từ khi Bắp Chân vào viện Thái Học đến nay, công chúa cũng chưa đi đón lần nào đâu, bây giờ đi một hai lần thì cũng có sao?”

Thẩm Nguyệt rũ mi, mặc cho Thôi thị buộc dây áo choàng cho nàng, Thôi thị lại nói: “Công chúa muốn đi nhìn xem, vậy nhân cơ hội này thoải mái đi đi, nhìn một hai lần cũng tốt”.

Thôi thị còn nói: “Chỉ là tâm tư Bắp Chân tinh tế tỉ mỉ hơn người bình thường, trẻ nhỏ là nhạy cảm nhất, nô tỳ cầu xin công chúa đừng giận công tử, hai mẹ con có chuyện gì nói đôi câu rồi thôi”.

Sao Thẩm Nguyệt có thể không biết, thế giới nội tâm của Bắp Chân vô cùng dịu dàng và chân thành, buổi sáng nàng cũng chỉ tức giận nói nhảm hai câu thôi, sao nỡ giận thật chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play