Thẩm Nguyệt cúi đầu xuống nhìn Bắp Chân, Bắp Chân không hề nhúc nhích, rất yên tĩnh.

Thẩm Nguyệt bắt đầu bắt chuyện với hai thị vệ chắn đường nàng, hỏi toàn những việc lặt vặt trong chốn cung đình. Ban đầu thị vệ còn đáp lại, không hề câu nệ, dần dần phát hiện ra Thẩm Nguyệt nói quá nhiều, cứ tiếp tục tán gẫu cùng nàng thì không hợp quy củ.

Đợi khi thị vệ hoàn hồn mới phát hiện ra, ơ, tại sao chỉ có một mình Tĩnh Nguyệt công chúa? Thằng bé kia đâu?

Bấy giờ, Bắp Chân nhỏ bé nhưng tinh ranh đã nhân lúc Thẩm Nguyệt thu hút sự chú ý của thị vệ mà tự phá vòng vây, lắc lư bước ra đằng sau thị vệ.

Thằng bé khao khát phong cảnh ở bờ bên kia. Trước kia khi có Tiểu Hà chăm sóc, nàng ta chưa từng dám dắt thằng bé đi qua cây cầu gỗ để tới bờ bên kia. Bây giờ thằng bé có mẹ bảo vệ, còn sợ gì chứ.

Thẩm Nguyệt thong dong nói: “Ồ, nhất thời không chú ý, để thằng bé buông ta ra chuồn trước mất rồi”.

Thị vệ thấy vậy định túm Bắp Chân trở về, Thẩm Nguyệt thấy vậy lập tức trở mặt: “Các ngươi định bắt nạt trẻ con hả? Kẻ nào dám động tới con của ta, ta liều mạng với hắn!”

Thị vệ bắt thằng bé cũng không phải, không bắt cũng không được.

Thẩm Nguyệt phe phẩy tà váy, điềm tĩnh nói: “Thôi vậy, ý chỉ của Hoàng thượng còn chưa truyền đạt xuống, để ta tự đi tóm thằng bé về đây”.

Nói rồi Thẩm Nguyệt lượt qua hai thị vệ, nhàn nhã nhấc bước trên con đường phủ đầy tuyết trắng, mỉm cười hờ hững nhìn Bắp Chân ở phía trước đang lảo đảo tiến về phía trước.

Nàng đâu định bắt thằng bé trở về, rõ ràng là nhân cơ hội này dẫn thằng bé tới khu vực lân cận đi dạo thêm vài vòng.

Thị vệ nhìn hai mẹ con nàng bước đi, một trước một sau vô cùng hòa hợp, nhất thời cảm thấy khó xử.

Cũng may thị vệ đi bẩm báo hoàng thượng rất nhanh đã trở lại, theo lời của hoàng thượng thì công chúa Tĩnh Nguyệt có thể mang đứa nhỏ đi dạo trong hoa viên, hai thị vệ canh gác cầu gỗ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hiện tại nhiều vùng của Đại Sở đang hoành hành nạn bão tuyết và mất mùa, càng về cuối năm công việc trong triều càng chất đống, hoàng đế đã bận tới sứt đầu mẻ trán, nào còn lòng dạ thảnh thơi quan tâm mẹ con Thẩm Nguyệt có nên tới hoa viên chơi đùa hay không.

Rốt cuộc một khi đã đặt chân vào hoàng cung thì đừng mơ ra ngoài nữa, để hai mẹ con dạo chơi trong hoa viên cũng không sao cả, tránh những lời ong tiếng ve nói hoàng đế hắn thật sự giam lỏng công chúa Tĩnh Nguyệt và con của nàng.

Sứ thần của Bắc Hạ đã tiến vào lãnh thổ của Đại Sở, hẳn là có thể tới thượng kinh trước tết. Nếu chuyện hoàng đế quản thúc Thẩm Nguyệt quá rõ ràng sẽ lại khiến cho Bắc Hạ có chủ đề bàn tán.

Bắp Chân dường như không có hứng thú với việc nghịch tuyết, cậu bé cứ không mục đích đi dọc theo con đường, Thẩm Nguyệt thì đi theo sau cách đó không xa.

Nàng cầm lấy một quả cầu tuyết nhỏ ném vào cậu bé, cậu cũng không so đo, chỉ tự mình lặng lẽ phủi bông tuyết khỏi áo khoác rồi tiếp tục bước đi.

Thẩm Nguyệt hỏi: “Con muốn đi đâu?”

Dưới chân Bắp Chân xiêu vẹo liền vấp ngã xuống đất, bé giương đôi mắt trắng đen phân minh nhìn về phía Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt không thể làm gì khác hơn là đi tới và nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, hai mẹ con cùng nhau đi xuyên qua con đường mòn dưới rừng tùng thường xanh, nối tiếp là một rừng ngô đồng.

Thời tiết này rừng ngô đồng đã rụng hết lá, chỉ còn những cành cây trơ trọi vươn mình, bị tuyết rơi phủ xuống chỉ sót lại đường nét mơ hồ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play