“Núi xanh còn đó, nước biếc còn chảy dài, cũng không phải sau này không gặp lại”.
Tần Như Lương nhìn nàng hỏi: “Thẩm Nguyệt, trong lòng cô có từng coi đây là nhà của mình không?”
Thẩm Nguyệt ngẩn ra, khẽ cười trả lời: “Đối với ta, trước kia nơi này chỉ là một chốn dừng chân, mà bây giờ, cũng coi như là một ngôi nhà”. Nàng nhún vai, cố gắng nói với vẻ thoải mái: “Mặc dù trước kia từng có rất nhiều chuyện không vui, nhưng dù sao cũng không phải đều là ký ức tồi tệ”.
Tần Như Lương nói: “Ta cũng luôn coi nơi này là nhà của ta, nhưng phải chờ đêm đến, khi cô chong đèn chờ ta trở lại ăn cơm, ta mới thật sự cảm nhận được hơi ấm của nhà. Có lẽ là cảm nhận của ta quá trì độn rồi”.
Nếu hắn ta có thể nhạy bén hơn chút, có thể nhạy cảm hơn chút, lúc trước sẽ không làm nhiều chuyện tổn thương đến nàng như vậy. Hắn nên sớm buông bỏ mặt mũi, cố mà quý trọng nàng hơn nữa.
“Tần Như Lương!”. Thẩm Nguyệt nheo mắt, ngẩng đầu nhìn hắn ta: “Sau này đừng chỉ cố chấp với một lựa chọn nữa”.
“Đừng nói ta, không phải cô cũng vậy sao?”
“Sao có thể giống nhau chứ, ta là vất vả lắm mới tìm ra lựa chọn đó! Mà ngươi, rõ ràng đã bỏ lỡ từ lâu, đừng nhất định phải trở về chốn cũ, ngươi nên tiếp tục đi về phía trước, vậy mới có cơ hội gặp được người tốt hơn”.
“Chờ ta nhìn thấy hai người cùng nhau vượt qua mưa gió, chờ sau cơn mưa trời lại sáng, con cháu đầy nhà, đến lúc đó ta sẽ có thể yên tâm tiếp tục đi về phía trước”.
Tần Như Lương đột nhiên giơ tay ôm lấy eo Thẩm Nguyệt, sau đó kéo nàng vào trong ngực.
Đây cũng là một lần duy nhất, Thẩm Nguyệt không giãy giụa, trở tay ôm lấy hắn ta.
Tần Như Lương ôm nàng, nhỏ giọng nói: “Thẩm Nguyệt, ta biết ta đã bỏ lỡ rồi. Nếu như có một cơ hội làm lại từ đầu, Tần Như Lương ta nhất định sẽ cố gắng hết sức mà tin tưởng cô, bảo vệ cô. Nhưng mà, không có cơ hội làm lại từ đầu nữa rồi. Không sao cả, ta đành phải lùi bước cầu mong điều khác, cô hạnh phúc là được rồi!”
Thẩm Nguyệt giương mắt nhìn, trong mắt đã hơi ẩm ướt, nói: “Nghe thấy ngươi nói lời này, chẳng khác nào mặt trời mọc ở đằng tây”.
“Tô Vũ có thể khiến cô cảm thấy hạnh phúc, vậy cô ở bên hắn đi”. Tần Như Lương nói: “Cho dù ban đầu hắn tính toán ta và cô, nhưng cuối cùng ta không phải thua bởi hắn, mà ta thua bởi chính ta. Hắn có thể có được tình yêu của cô, đó là hắn may mắn”.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, nguyện vọng của Tần Như Lương lại trở nên đơn giản như vậy. Từ ban đầu chưa hết hi vọng nhất quyết không buông bỏ, đến sau này chậm rãi biến thành thấu hiểu và tác thành.
Có lẽ tác thành mới là cách yêu một người chính xác nhất.
Hắn ta biết Tô Vũ quên mình liều mạng vì người phụ nữ này, hắn ta cũng biết người phụ nữ này không để ý sống chết vì Tô Vũ. Hắn ta không muốn thừa nhận, nhưng sự thật chính là như vậy, hắn ta vĩnh viễn không thể đuổi kịp.
Tần Như Lương nói: “Chờ sau này tận mắt nhìn thấy cô ở bên hắn rồi, biết hai người có thể bên nhau cả đời, Thẩm Nguyệt, ta sẽ thật sự yên tâm buông tay”.
Thẩm Nguyệt vừa khóc vừa cười: “Được, ta nhất định sẽ nhanh chóng để ngươi trông thấy ngày đó. Tần Như Lương, cảm ơn!”
Nàng cảm thấy, duyên phận quả là một thứ vô cùng kỳ diệu. Nó có thể khiến cho hai người như nước với lửa trở thành cùng chung chí hướng.
Chẳng phải trước kia Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương chính là như nước với lửa sao. Từng có rất nhiều hiểu lầm, từng có rất nhiều tổn thương lẫn nhau, mặc dù Thẩm Nguyệt không hận hắn ta thấu xương, nhưng cũng chán ghét hắn ta giống như hắn ta chán ghét mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT