Tô Vũ chớp chớp đôi mắt hẹp mảnh dài, lim dim nghe Thẩm Nguyệt tỉ mỉ giải thích từng câu từng chữ cho quản gia.
Hắn được nàng bận lòng săn sóc, cách một cánh cửa cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp truyền đến từ trong lời nói của nàng đang chảy thẳng vào tim hắn.
“Tuyết rơi dày tiết trời cũng lạnh giá, ông phải nhắc nhở chàng ấy mặc nhiều hơn, trong phòng cũng đặt thêm một chiếc lò sưởi đi, ta sợ chàng ấy không đủ ấm”.
Thẩm Nguyệt phát hiện ra bản thân càng nói càng không dứt được, nàng còn muốn căn dặn điều gì đó nhưng nhất thời lại không nhớ ra, liền bỏ qua: “Cứ như vậy đi, phiền Hà quản gia nhất định phải chăm sóc chàng ấy thật tốt”.
Quản gia đáp: “Công chúa yên tâm, lão nô nhất định sẽ chăm sóc cho đại nhân thật tốt”.
Thẩm Nguyệt lúc này mới nghĩ tới quản gia sớm như vậy đã có mặt tại đây có chút không thích hợp, bèn hỏi: “Ông đến sớm như vậy có phải là đã có chuyện gì rồi không? Bây giờ chàng ấy còn đang ngủ, đợi chàng ấy ngủ thêm một chút đi”.
Thẩm Nguyệt vừa nhắc nhở, quản gia liền vỗ trán nói: “Xem cái thân già này của lão nô này xem, nói một hồi liền quên mất chuyện chính rồi, sáng nay trời còn chưa sáng đã có một người vẫn luôn đợi ở cửa sau, dường như là tới tìm công chúa”.
“Tìm ta?”, Thẩm Nguyệt nhướng mày hỏi: “Ai?”
“Có lẽ là… cựu đại tướng quân”, quản gia không muốn quấy rầy đại nhân nhà mình nhưng ở cửa sau lại có một người đàn ông cao to đứng đó, đợi trời hửng sáng nếu có người đi qua khó tránh khỏi việc bị chú ý tới, do đó ông ta mới đánh bạo chạy tới trong sân, dự định căng da đầu bẩm bảo qua cánh cửa.
Không ngờ vừa bước vào liền đụng phải Thẩm Nguyệt đang muốn đi ra ngoài.
Thẩm Nguyệt điềm nhiên đáp: “Được, vậy ta đi trước đây”.
“Lão nô cung tiễn công chúa ra ngoài”.
Thẩm Nguyệt đi qua con đường nhỏ yên tĩnh chỉ có một màu trắng thuần, mấy cây mai bên như đang chào đón cái se lạnh của mùa đông, không khí chớm đông dạt dào.
Lúc này sắc trời một màu trắng xóa, trải qua trận tuyết lớn đêm hôm rồi, các con hẻm bên ngoài được phủ một lớp tuyết dày, những nơi vốn dĩ ít người qua lại giờ đây càng không ai đặt chân đến.
Dĩ nhiên ngoài những người gác cổng từ lúc sáng sớm.
Lúc này Tần Như Lương tựa lưng vào tường, không biết rốt cuộc hắn ta đã đợi bao lâu, quanh thân tỏa ra hơi lạnh hòa hợp với bầu trời tuyết.
Quản gia mời vào nhưng hắn ta không chịu, lại không chịu rời khỏi đó, kiên trì đợi đến lúc Thẩm Nguyệt đi ra.
Thấy Thẩm Nguyệt bước ra, con ngươi Tần Như Lương khẽ động, cơ thể như sống lại nói: “Cũng may cô còn thức thời, không tham luyến nam sắc, chờ đến lúc mặt trời lên cao mới ra ngoài”.
Thẩm Nguyệt sờ mũi: “Tần Như Lương, ngươi nói chuyện chú ý một chút, cái gì là tham luyến nam sắc chứ”.
Nàng vẫn có chừng mực, nếu còn không nỡ đi nữa thì cũng sẽ không nghênh ngang bước ra khỏi cổng lớn Tô phủ vào lúc ban ngày ban mặt,
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT