Cùng lắm thì bị phát hiện một nữ nhân như nàng ngủ cùng Tô Vũ, cũng chỉ bị coi như thê thiếp của hắn thôi. Chỉ cần tóc tai nàng rối bời một chút, đừng để cấm vệ quân trông thấy mặt nàng.

Vả lại, vào lúc cần thiết, nàng còn có thể lấy giả lừa thật.

Nhiệt độ cơ thể Tô Vũ mát lạnh, trên giường và gối toàn là mùi hương của hắn. Thẩm Nguyệt vốn không thấy căng thẳng, nhưng sau khi nằm xuống, trái tim nàng đập nhanh như muốn vọt ra khỏi lồng ngực.

Rung động vì một ai đó khiến nhịp tim cũng không an phận vậy đấy, chỉ nhảy lên nhảy xuống vì hắn thôi.

Thẩm Nguyệt hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân trấn tĩnh.

Những tiếng bước chân nhanh chóng vang lên bên ngoài, càng lúc càng gần rồi tiến thẳng vào tiểu viện.

Thẩm Nguyệt mở bừng hai mắt, bên ngoài loáng thoáng thấy ánh lửa lóe lên và giọng nói vừa cuống quýt vừa bất đắc dĩ của quản gia: “Quan gia, thế này… thế này rốt cuộc là thế nào vậy? Đại nhân nhà ta, từ khi ra khỏi Đại Lý Tự, vết thương trên người còn chưa khỏi, bệnh tật đã kéo đến, đại phu dặn phải tĩnh dưỡng kỹ càng, thế nên đã đi nghỉ từ sớm rồi, hiện giờ cơ thể yếu đuối, không thể chịu được chút hơi lạnh nào đâu”.

Cấm vệ quân đứng trong sân, đảo mắt nhìn một lượt. Tiểu viện rất yên tĩnh, trên mặt đất cũng không có dấu chân, tất cả vẫn bình thường.

Nhưng thủ lĩnh cấm vệ quân vẫn sải bước về phía trước, đẩy quản gia ra: “Tránh đường, nếu không có gì bất thường, bổn tướng lục soát xong sẽ đi ngay, không làm phiền đại học sĩ nghỉ ngơi”.

Tuy câu nói này có vẻ cứng rắn, nhưng cũng khá khách sáo. Khu vực này có không ít gia trạch của quan lại trong triều, cấm vệ quân cũng không dám quá xấc xược.

Cấm vệ quân bình thường không dám lục soát, chỉ có thủ lĩnh cấm vệ quân đích thân dẫn người đến.

Khi tiến vào cửa, thủ lĩnh cấm vệ quân vẫn dừng bước và nói vọng vào: “Nửa đêm làm phiền, quả thực vô cùng áy náy, nhưng vì trong cung xuất hiện thích khách, bọn ta phụng mệnh hoàng thượng tới kiểm tra tróc nã thích khách, đành phải mạo phạm, mong đại nhân lượng thứ. Mời đại nhân mở cửa”.

Tô Vũ chưa tỉnh, Thẩm Nguyệt bèn ngồi dậy, mái tóc dài rũ xuống trước ngực, che khuất phần lớn gương mặt nàng. May mà ánh đuốc không đi theo tới trước cửa, chỉ có ánh sáng của ngọn lửa nhảy nhót trong tiểu viện nên vô cùng u ám.

Nàng co chân gập đầu gối, kéo chăn về phía trước là có đủ không gian để nhét hẳn Tô Vũ vào trong chăn, nhất thời chắc hẳn không ai nhìn ra trên giường có hai người.

Thẩm Nguyệt đè giọng xuống, húng hắng ho vài tiếng, qua hồi lâu đang định lên tiếng thì một giọng nói vừa yếu ớt vừa ngái ngủ vang lên từ ổ chăn bên cạnh: “Hóa ra là tướng quân nửa đêm chấp hành nhiệm vụ, cửa không khóa, tiến vào đi”.

Thẩm Nguyệt sững người, người lên tiếng chỉ có thể là Tô Vũ bị vùi trong ổ chăn bên cạnh nàng. Hắn tỉnh lại từ bao giờ thế??

Thủ lĩnh cấm vệ quân đẩy cửa tiến vào là thấy một người co chân ngồi trên giường, tay ôm miệng ho khù khụ.

Trong lúc tiếng ho dừng lại, Thẩm Nguyệt cố tình hắng giọng, giọng nói của Tô Vũ lại vang lên rất đúng lúc: “Tô mỗ nhiễm thương hàn nên bị ho, mong tướng quân thông cảm. Mời tướng quân tiến vào lục soát, xem xem trong phòng ta có thích khách không”.

Giọng nói của hắn vẫn bình thản, như thể vừa mới tỉnh dậy từ trong mộng.

Thủ lĩnh nhờ vào ánh sáng mờ mờ bên ngoài mà đảo mắt nhìn quang cảnh trong phòng, không thấy có gì bất thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play