Thẩm Nguyệt biết hắn đã vô cùng mệt mỏi nên cũng không trì hoãn thêm mà vội vàng xử lý vết thương, nàng cởi bỏ quần áo dính máu cho hắn, thay một bộ trang phục sạch sẽ mới gần như đỡ lấy nửa trọng lượng cơ thể hắn rồi dìu lên giường.
Khi Tô Vũ nằm xuống suýt chút kéo Thẩm Nguyệt ngã nhào lên trên người hắn.
Thẩm Nguyệt vội chống tay sợ đè lên vết thương của hắn, cơ thể nàng cố gắng hết sức kéo giãn khoảng cách, cúi đầu chóp mũi chạm chóp mũi, nhìn hắn nói: “Bây giờ thì ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ đi”.
Giọng nói của nàng giống như lời niệm chú vỗ về linh hồn khiến hắn cảm thấy an tâm, nàng lại nói: “Ta sẽ luôn canh giữ cho chàng”.
Hắn vậy mà cũng là một người dễ bị dụ ngọt, nghe vậy xong quả thực từ từ nhắm mắt lại.
Chẳng bao lâu đã thiếp ngủ.
Đừng nói tới việc coi giữ hắn một đêm, cho dù trông coi hắn mỗi ngày mỗi đêm nàng cũng cam lòng.
Chỉ là hiện tại vẫn có chuyện tiếp theo cần thu xếp nên Thẩm Nguyệt vẫn chưa thể rảnh rang, nếu không đợi quan binh thực sự truy tìm tới nơi này thì sự việc liền rắc rối rồi.
Thẩm Nguyệt cúi đầu hôn xuống đôi môi mát lạnh của hắn, giúp hắn vén lại chăn bông tránh bị nhiễm lạnh mới đứng dậy đi mở cửa và cửa sổ.
Không khí lạnh từ bên ngoài lập tức tràn vào, mùi máu tanh trong phòng rất nhanh đã bị cuốn bay.
Trong đêm đen ngoài cửa sổ, một mảng tuyết trắng như lông ngỗng bay ngập trời.
Nàng không chần chừ thu dọn lại hộp thuốc, lấy nước và khăn lau chà sạch vết máu trên đất, sau đó quyết đoán đổ nước nhuốm máu vào bồn hoa trong sân.
Làm xong tất cả nàng mới nhặt lên bộ quần áo dính máu của Tô Vũ, đối chiếu chất liệu vải với mảnh góc áo mình mang tới kia, quả nhiên bị khuyết một góc, vừa hay có thể vá lại một cách hoàn hảo.
Nàng rất vui mừng, may mắn Tần Như Lương nhặt được tấm vải này, may mắn nàng có thể xác nhận nó là của Tô Vũ, may mắn nàng đến kịp lúc, cũng có thể giúp hắn khắc phục hậu quả và làm chút gì đó cho hắn.
Thẩm Nguyệt nhét miếng vải vào trong chiếc áo dính máu rồi cầm nó đi ra khỏi phòng.
Còn chưa nhấc gót rời khỏi sân thì quản gia đã tiến tới.
Nàng giao lại bộ quần áo dính máu cho quản gia nói: “Cầm cái này đi xử lý, đừng để sót lại mảnh vụn nào”.
Quản gia đáp: “Công chúa yên tâm, lão nô sẽ xử lý thỏa đáng, bếp lò sớm đã được nhóm lửa, còn đang cháy rực”.
Thế nhưng, quản gia đang định ôm y phục dính máu rời đi thì một gia nô vội vàng chạy tới, không giấu nổi vẻ hoảng hốt, đè thấp giọng nói: “Không ổn rồi, ta trông thấy quan binh tiến vào ngõ rồi, nếu họ lục soát từng hộ thì sẽ lục soát đến đây nhanh thôi!”
Hai gia nô đốt đèn lồng ra ngoài tìm vết máu để lấp đi trước đó không dám buông lỏng cảnh giác nên liên tục canh chừng cửa sau, không ngờ quan binh đến thật.
Thẩm Nguyệt nheo mắt, có vẻ như lần này cấm vệ quân quyết tâm nhất định phải tìm ra được thích khách: chẳng những không bỏ qua bất kỳ hộ dân thường nào, nơi này là nơi cư trú của nhiều quan lại quý tộc hiển hách trong kinh thành, thế mà chúng cũng không buông tha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT