Ban nãy nàng bóp như vậy cũng không hề nương tay, cơn đau buốt từ dưới bụng truyền lên khiến Tần Như Lương chưa kịp hoàn hồn.
Chẳng ngờ, đúng lúc này, Thẩm Nguyệt không buồn gọi xe dừng đã đột nhiên vén rèm che vọt ra ngoài.
Tần Như Lương khiếp sợ, giơ tay ra định lôi nàng trở lại: “Thẩm Nguyệt!”
Nhưng hắn ta vẫn chậm mất một bước, ngay khi hắn ta sắp chạm vào nàng thì Thẩm Nguyệt đã nhún người nhảy ra bên ngoài.
Xe ngựa lao quá nhanh, nàng bất chấp nhảy xuống như thế rất dễ khiến bản thân bị thương.
Tần Như Lương giật mình kinh hãi, vội vàng thò đầu nhìn ra ngoài, thấy Thẩm Nguyệt bị văng ra rất xa. Nàng không khống chế được cơ thể và bước chân của mình, nặng nề ngã xuống trong đống tuyết.
Hắn ta vội vàng bảo phu xe dừng lại, phu xe cũng phải mất rất nhiều sức lực mới dừng được xe, chiếc xe ngựa cũng trượt đi một khoảng rất xa.
Thẩm Nguyệt biết làm vậy rất nguy hiểm, nhưng nàng biết lựa thời cơ. Đống tuyết đọng bên đường vừa dày vừa xốp, dù ngã xuống cũng không sao, cùng lắm chỉ hơi đau thôi.
Cảm giác lạnh thấu xương tấn công nửa bên vai và cánh tay của nàng qua lớp y phục. Nàng vận dụng góc nghiêng của cơ thể và cánh tay để khéo léo giảm bớt xung lực của cú nhảy, tránh để bản thân bị thương.
Tần Như Lương nhảy xuống khỏi xe ngựa đã trông thấy nàng nhanh nhẹn bò dậy khỏi đống tuyết, phủi bớt vụn tuyết trên người.
Thẩm Nguyệt ngẩng đầu liếc nhìn hắn ta từ khoảng cách khá xa: “Ngươi quay về đi, ta sẽ trở lại trước khi trời sáng”.
Nói xong, Tần Như Lương còn chưa kịp đuổi theo, Thẩm Nguyệt đã quay người lao nhanh vào con ngõ tối om bên đường, khiến hắn ta không thể nào tìm được.
Tần Như Lương tần ngần đứng một lúc, sau cùng đành quay người lên xe ngựa. Khi nhấc chân bước lên, hắn ta liếc thấy một thứ gì đó rơi trên nền tuyết.
Hắn ta cúi người nhặt nó lên, cầm trong tay mới nhìn rõ, là một chiếc trâm cài có sợi tua mà hắn từng chọn cho Thẩm Nguyệt cách đây không lâu.
Nàng cũng chỉ cắm bừa lên mái tóc, đến cả việc đánh mất lúc nào cũng không hay, ngẫm ra, nàng cũng không hề để tâm đến nó.
Tần Như Lương siết chặt bàn tay, quay về xe ngựa, bảo phu xe tiếp tục hành trình.
Nàng đối xử với Tô Vũ thì như vậy, còn đối với người khác lại chẳng hề để tâm, đáng lẽ hắn ta phải quen rồi mới đúng.
Tiếc rằng, trong lòng hắn ta lúc nào cũng ôm chút hi vọng nhỏ nhoi, không thể nào từ bỏ.
Có lẽ khi ngày ấy thực sự đến, tận mắt chứng kiến ba người trong gia đình họ đoàn tụ, hắn ta mới có thể buông tay.
Nhưng Thẩm Nguyệt không khỏi mừng rỡ, nàng âm thầm cầu nguyện, cứ rơi đi, tuyết rơi càng nặng hạt càng tốt. Như thế mới có thể che lấp một số dấu vết, thanh tẩy thế giới này.
Chẳng cần bao lâu nữa, dấu chân của nàng khi tới đây sẽ bị che phủ hoàn toàn. Không ai biết nàng tới từng cửa sau nhà Tô Vũ, đứng ở đó thở hồng hộc và lo lắng cồn cào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT