Nhưng Thẩm Nguyệt đã móc tay kéo cổ áo nàng ta lại, thở hắt ra, nói: “Ngươi dám gọi Triệu mụ đến, ta không ra được phủ, ta sẽ phạt ngươi không được ăn cơm”.
Ngọc Nghiên thật sự muốn khóc: “Nhưng mà công chúa ơi, trong bụng người còn…”
“Phụ nữ mang thai phải ra ngoài thường xuyên, nếu như cứ ở nhà mãi thì sẽ sinh ra nóng trong người đó”.
“Nếu ở Trì Xuân Uyển buồn chán thì nô tỳ sẽ cùng công chúa đi dạo trong hoa viên”.
“Hoa viên thì có gì đẹp đâu? Ở trong đó có bao nhiêu cây ta cũng đã đếm đến thuộc rồi! Đừng nói nhiều nữa, tranh thủ lúc Triệu mụ không để ý ngươi mau chạy vào lấy bản vẽ rồi chúng ta đi thôi”.
Trời vừa tạnh mưa cho nên thời tiết rất trong lành mát mẻ.
Hai người lẻn ra khỏi Trì Xuân Uyển, ở sân trước Thẩm Nguyệt đã kêu quản gia chuẩn bị kiệu.
Quản gia rất bất an, liền nói: “Công chúa muốn ra ngoài, có cần lão nô thông báo cho tướng quân…”
Thẩm Nguyệt nói: “Ta muốn ra ngoài còn phải báo cáo cho hắn ta biết sao? Ngươi cứ việc đi chuẩn bị kiệu đi!”
Quản gia rất lo lắng, dù sao thì trong bụng của công chúa còn có một đứa trẻ, cho nên ông ta vừa chuẩn bị kiệu vừa phái người đến báo tin cho Tần Như Lương biết.
Tần Như Lương nghe tin thì vẫn thờ ơ nói: “Nàng ta muốn đi đâu thì cứ để cho nàng ta đi, không cần ngăn cản”.
Một nữ nhân không biết sống chết, còn muốn đi ra ngoài lang thang với cái bụng lớn của mình, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không thể trách hắn ta được.
Chuyện này có liên quan gì đến hắn ta đâu? Thẩm Nguyệt không ở trong phủ thì hắn ta càng được yên tĩnh.
Chủ nhân đã nói như vậy thì quản gia cũng không thể tiếp tục ngăn cản nữa. Quản gia chỉ có thể dặn dò những người khiêng kiệu phải bảo vệ phu nhân thật tốt.
Đợi đến khi Triệu thị đuổi theo ra ngoài thì Thẩm Nguyệt đã ngồi trên kiệu, đi xa khỏi phủ tướng quân.
Ngoài phố vô cùng ồn ào náo nhiệt, Thẩm Nguyệt vén rèm nhìn ra ngoài, thấy được cảnh tượng phồn hoa thì tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Ngọc Nghiên ban đầu rất lo lắng nhưng khi nhìn thấy đường phố đang họp chợ náo nhiệt thì nàng ta cũng dần dần thả lỏng, cảm thấy ra ngoài đi dạo cũng rất tốt.
Liên Thanh Châu hiển nhiên không ngờ Thẩm Nguyệt sẽ đích thân tới phủ tìm hắn.
Thẩm Nguyệt bước xuống kiệu, nhếch miệng cười nói: “Ta đến giữa ban ngày ban mặt đã gây rắc rối cho ngươi rồi sao?”
Liên Thanh Châu cười nói: “Công chúa thật biết nói đùa, được công chúa viếng thăm là vinh hạnh của tại hạ, chỉ có điều công chúa bây giờ không tiện đi lại, nếu như có chuyện gì quan trọng thì chỉ cần phái người đến nói cho tại hạ biết là được rồi”.
Hắn không dám sơ suất, cẩn thận trước sau khi Thẩm Nguyệt vừa vào cửa.
Thẩm Nguyệt nheo mắt lại nói: “Liên hồ ly, ngươi có vẻ rất lo lắng cho đứa trẻ này, còn giống cha của nó hơn Tần Như Lương nữa”.
Liên Thanh Châu dừng một chút, sau đó sờ mũi, ho khan hai tiếng nói: “Công chúa lại nói đùa, ta làm sao có gan lớn đến như vậy? Ta chỉ đơn thuần quan tâm đến công chúa mà thôi”.
“Đơn thuần sao, tốt lắm”, Thẩm Nguyệt cười rồi lại nói: “Ngươi nói thử xem, có khi nào cha của đứa trẻ này không phải là Tần Như Lương hay không?”
Liên Thanh Châu nghiêm túc nói: “Chuyện này… nếu như công chúa không biết thì tại hạ lại càng không biết. Lời này nếu như nói với tại hạ thì không sao nhưng nếu để người khác biết thì e rằng đứa trẻ sẽ gặp nguy hiểm”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT