Hắn vừa dứt lời thì Thẩm Nguyệt cũng nghe thấy tiếng bước chân phía sau nàng. Thẩm Nguyệt quay đầu nhìn lại thì thấy Tần Như Lương đã bước vào viện, hắn ta cũng đang đứng giữa trời tuyết rơi, gương mặt đen lại nhìn qua tường viện bên kia.

Tần Như Lương nghe vậy liền nói: “Còn không biết ai là kẻ thứ ba. Nói đến ngươi có thể không vui, ta với Thẩm Nguyệt mới là phu thê, còn giữa hai người là quan hệ bất chính”.

Thẩm Nguyệt nói với Tô Vũ: “Mặc kệ hắn ta”.

Tần Như Lương lạnh lùng nói: “Ta còn tưởng rằng cô đọc sách mệt mỏi đói bụng, cần một bữa ăn khuya. Xem ra cô không mệt một chút nào, còn có tinh thần hẹn hò nam nhân”.

Thứ hắn ta đang cầm trên tay chính là bữa khuya mà hắn ta đã chuẩn bị cho Thẩm Nguyệt, hắn ta vừa đi về phía căn phòng sáng đèn vừa nói: “Nói vài câu xong thì vào trong ăn đi, đứng ngoài trời tuyết rơi không thấy lạnh hay sao?”

Tần Như Lương đi vào, Tô Vũ cúi đầu hôn lên trán Thẩm Nguyệt, ấm áp nói: “Tuyết rơi dày đặc, nàng mau vào đi, ta đi đây”.

Thẩm Nguyệt mê mẩn hít một hơi thật sâu khi hắn nghiêng người lại gần, nàng giơ tay ôm đầu hắn, các ngón tay luồn vào mái tóc của hắn, nhưng chỉ trong thoáng chốc rồi buông ra.

Nàng khẽ cất giọng: “Đợi đã, để ta đi lấy ô cho chàng”.

Thẩm Nguyệt rảo bước chạy về phòng, lấy ra một cái ô rồi lại chạy ra, nhưng khi trở ra vườn không khỏi khựng lại, bởi vì bên chân tường im ắng và vắng lặng, không thấy hình bóng Tô Vũ.

Nàng cảm thấy hoảng hốt và mất mát như vừa trải qua một giấc mơ, giơ tay chạm vào trán mình, chỉ còn sót lại hơi ấm từ nụ hôn khi hắn cúi đầu xuống.

Có lẽ hắn không muốn để nàng nhìn bóng lưng của hắn rời đi, thế nên hắn mới lựa chọn lặng lẽ rời đi khi nàng quay người vào phòng lấy ô.

Bóng dáng cao lớn của Tần Như Lương chặn Thẩm Nguyệt, cái bóng của hắn ta bao trùm lấy vẻ cô đơn của nàng.

Hắn ta chăm chú nhìn nàng rồi sải bước ngang qua khung cửa, lôi nàng từ ngoài trời tuyết rơi vào trong phòng: “Cô yên tâm đi, ta thấy hắn ta vẫn đi được chạy được, động tác nhanh nhẹn chút thì cũng không dính nổi bao nhiêu tuyết đâu. Hắn ta đi rồi, vào trong đi”.

Nói xong, Tần Như Lương cưỡng chế lôi Thẩm Nguyệt vào trong phòng, nhét lò sưởi vào tay nàng, sau đó còn bày bữa khuya trước mặt nàng: “Ăn đi, nhân lúc còn nóng”.

“Ta không đói, không muốn ăn”.

“Tốt nhất là cô nên ăn sạch sẽ cho ta, nếu không đêm nay ta không đi đâu hết, ta cứ ở lại trong phòng của cô”.

Sau đó Thẩm Nguyệt ăn hết một bát cháo và hai món điểm tâm, không chừa lại thứ gì.

Tần Như Lương bưng chén bát rỗng không ra ngoài, vừa như hài lòng vừa như thất vọng: “Ăn uống dứt khoát thế này, cô không muốn ở bên cạnh ta đến mức nào chứ”.

Thẩm Nguyệt sững người.

Đúng là nàng không để tâm tới cảm nhận của Tần Như Lương, hắn ta trở nên nghĩ nhiều như vậy từ bao giờ thế? Không phải nàng không hề muốn tiếp xúc cùng Tần Như Lương, nàng chỉ mong hắn ta mau chóng quay về nghỉ ngơi chứ đừng lãng phí thời gian trong phòng của nàng.

Thế nhưng Thẩm Nguyệt cũng không giải thích, cứ để hắn ta nghĩ như vậy cũng tốt.

Dứt khoát và tuyệt tình một chút, đối với hắn ta mà nói, có lẽ sẽ tốt hơn.

Đáng lẽ hắn ta không nên ôm ấp chút ảo tưởng nào với nàng từ lâu rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play