Nhất thời, người dân thần hồn nát thần tính, kinh thành trở nên tiêu điều thanh lãnh, cũng vô cùng đè nén.
Triều đình dùng cường quyền để bịt miệng bách tính, không khí căng thẳng hơn cả thời chiến. Bách tính dù khẩu phục nhưng tâm không phục.
Buổi sáng ngày hành hình, hàng quán ở hai bên con đường gần đó bị dọn sạch. Bách tính muốn xem hành hình chỉ có thể tuần tự đi trên đường theo trật tự do quan binh sắp xếp.
Nhưng dù tửu lâu và cửa hiệu có hai tầng ở bên đường bị dọn sạch không thể tiếp khách, dưới tầng còn có quan binh trấn thủ, nhưng số lượng quan binh có hạn, không tránh được kẽ hở, nếu muốn trà trộn vào trong cũng không khó.
Thẩm Nguyệt y phục mộc mạc, đứng trong đám đông, tìm một nơi mà các sát thủ đều nhìn thấy. Đến lúc đó, họ sẽ nhìn động tác trên tay nàng mà hành động.
Những tiếng bước chân ngựa dồn dập lướt qua cổng thành.
Khi sắp đến giờ Ngọ, Thôi thị vội vàng chạy về bên cạnh Thẩm Nguyệt. Theo lời dặn của Thẩm Nguyệt, trời vừa sáng, bà ta đã tới cổng thành canh chừng, một khi có đội ngựa lao nhanh vào thành sẽ chú ý hơn.
Thôi thị tỏ ra kích động nói với nàng: “Tới rồi, nô tì trông thấy có quan binh ra roi thúc ngựa chạy vào kinh thành, tới thẳng cửa cung. Để cho chắc chắn, nô tì đi theo tới gần cửa cung, thấy cửa cung lần lượt mở ra, vị quan binh kia giục ngựa lao như bay, chắc là không sai được!”
Thẩm Nguyệt vốn định bất chấp tất cả bỗng cảm thấy hoảng loạn. Khi kịp hiểu ra, trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ duy nhất – Tô Vũ được cứu rồi.
Thẩm Nguyệt trầm ngâm đáp: “Nhất định phải kéo dài qua giờ Ngọ ba khắc!”
Tần Như Lương đứng bên cạnh nàng đột nhiên hỏi: “Nếu hoàng thượng cố tình muốn hắn chết thì sao?”
“Vậy thì giết sạch tất cả những kẻ trên pháp trường này”, nàng nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong ánh mắt chỉ còn vẻ tàn bạo.
Thời gian dần dần trôi qua, giờ Ngọ ba khắc đến rất nhanh, nhưng trong cung vẫn chưa thấy ai chạy tới.
Quan thẩm tra ngồi ở vị trí đầu của pháp trường nhìn sắc trời, sau đó cầm một tấm thẻ hành hình lệnh trên bàn.
Khi hắn ta giơ tay định ném ra, Thẩm Nguyệt cũng từ từ giơ tay lên, nàng nheo mắt, ra dấu rất dứt khoát.
Quan thẩm tra còn chưa kịp vứt thẻ hành hình lệnh xuống đất đã bị một mũi tên không rõ từ đâu xé tầng không lao vút ra cắm thẳng vào yết hầu.
Tất cả mọi thứ diễn ra quá nhanh, quan thẩm tra còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy yết hầu mình lành lạnh, cứ thế ngồi trên vị trí quan thẩm tra mà tắt thở.
Pháp trường im lìm trong chốc lát, sau đó có quan binh rút đao và hô lên: “Có thích khách cướp pháp trường…”
Nhất thời bách tính hoảng hốt, khung cảnh rối loạn.
Quan binh xung quanh pháp trường nhất tề lao ra, bao vây pháp trường, một con ruồi cũng không để lọt.
Có quan binh tới trước mặt quan thẩm tra, cẩn thận xem xét phương hướng cắm vào họng của mũi tên nhọn rồi quay đầu chỉ vào lầu gác chéo góc cách đó không xa: “Mũi tên được bắn ra từ hướng đó!”
Thế là lập tức có một tốp quan binh vội vàng chặn đường lầu gác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT