Đại Lý Tự Khanh nơm nớp lo sợ, hiện giờ thấy hai người bình an vô sự quay trở về mới có thể thở phào một hơi.
Sau khi thay bộ đồ của ngục tốt, Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương tiếp tục mặc trang phục hộ vệ trong nhà Đại Lý Tự Khanh, nhân lúc trời chưa sáng tỏ, đoàn người rời khỏi Đại Lý Tự.
Khi Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương trở ra từ nhà của Đại Lý Tự Khanh, họ đã mặc y phục như khi ra ngoài vào đêm qua.
Chợ sáng vẫn còn sớm, trên đường thưa thớt vài quầy hàng bán điểm tâm. Hai người dùng điểm tâm rồi bước ra, Thẩm Nguyệt đứng trên đường lớn thoáng đãng và sạch sẽ, nghiêng đầu nhìn về phía Đông.
Ở bên ấy, ánh bình minh rạng ngời đang chuẩn bị cho một ngày đông ấm áp hiếm thấy.
Mấy ngày rồi hoàng đế không nhận được tình báo từ thám tử xung quanh Tần phủ bèn phái người đi giục, kết quả người được cử đi quay về bẩm báo rằng không tìm thấy thám tử canh chừng gần Tần phủ.
Không tìm thấy bất cứ ai, không có chút dấu tích nào.
Hoàng đế cảm thấy kinh ngạc nên phái thêm người tìm kiếm ở gần đó, thậm chí là khắp kinh thành, cũng không hề tìm thấy.
Cơn giận bốc lên đỉnh đầu, hoàng đế vỗ bàn quát tháo: “Chỉ một Tần phủ cũng không trông chừng được, thám tử bốc hơi giữa nhân gian chắc! Phái tốp khác đi canh chừng cho trẫm!”
Nhưng theo báo cáo từ thám tử, Tần phủ không có bất kỳ động tĩnh nào.
Sau khi trở về từ Đại Lý Tự, Thẩm Nguyệt rất ít khi ra ngoài, vẫn luôn lặng lẽ đợi tin tức.
Ngày thứ năm, đại thần trong triều lại thượng tấu vạch trần một nhóm tham quan ô lại khác cấu kết cùng Hạ Phóng, nhất thời nhiều người vào ngục, lòng người khiếp đảm.
Qua ngày thứ sáu, hoàng thượng chỉ định phái một quan thẩm tra mới thẩm tra lại vụ án của Tô Vũ.
Đến ngày thứ tám, Thẩm Nguyệt còn chưa đợi được tin tức của Giang Nam truyền tới đã đợi được tin Tô Vũ bị định tội, đợi hành quyết.
Nàng tưởng rằng từ lúc quan thẩm tra mới tiếp quản vụ án đến khi kết án chí ít cũng cần vài ngày, không ngờ chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã đòi kết án.
Tội danh thông đồng phản quốc, chứng cứ xác thực, giờ Ngọ ba khắc ngày kia xử trảm.
Nghe nói chứng cứ tìm được là thư từ qua lại cùng Bắc Hạ, nội dung trong thư đại khái là Tĩnh Nguyệt công chúa không khỏe, triều chính Đại Sở rối ren, Bắc Hạ có thể nhân cơ hội này xuất binh mưu quyền đoạt lợi.
Để chứng cứ Tô Vũ có tội, bút tích và lạc khoản trên thư tín tất thảy đều là của Tô Vũ, có thể lấy bút tích trong các tấu chương mà trước kia hắn từng thượng tấu để so sánh. Ngoài thư tín ra, còn có cả tín vật của Bắc Hạ để làm chứng.
Tuy rằng bên ngoài Tần phủ có thám tử giám sát, nhưng dù sao nhân thủ có hạn, không thể canh chừng từng người trong phủ.
Đây là tin tức mà Tần Như Lương phái người đi dò la được.
Thẩm Nguyệt ngồi phịch xuống chiếc ghế lạnh như băng, cảm thấy hít thở cũng khó nhọc.
Không nói tới việc ban đầu Hạ Phóng không lục soát được thứ gì trong nhà Tô Vũ, cho dù có thư tín, Tô Vũ đâu thể để lại bút tích và lạc khoản của mình làm tội chứng. Những chứng cứ được coi như xác thực kia chẳng qua chỉ để lừa đảo dân chúng thôi.
Một khi việc này được công khai thì lại gây ra một hồi tranh cãi trong bách tính.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT