Tần Như Lương hiểu nàng đang nghĩ đến Tô Vũ, ý niệm đó ám ảnh nàng, chỉ sợ rằng nàng sẽ thức mãi đến hừng đông.

Tần Như Lương rũ mắt xuống, mím môi nói: “Cô có thể gặp lại hắn trong mộng”.

Thẩm Nguyệt lắc đầu nói: “Ta không muốn gặp lại chàng trong mộng, ta muốn gặp lại chàng bằng xương bằng thịt, ta muốn chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm đến chàng”.

Tần Như Lương trầm giọng nói: “Thẩm Nguyệt, hắn hiện tại đang ở trong ngục giam đại lý tự bị canh giữ nghiêm ngặt, cô tỉnh táo lại đi!”

Thẩm Nguyệt nở nụ cười chua xót, chống cằm lên đầu gối nói: “Ta đang rất tỉnh táo cho nên mới không ngủ được. Ta biết chàng đang ở trong ngục giam”.

Nàng dừng lại một lúc rồi chậm rãi nói: “Ta cũng biết ngục giam đại lý tự canh gác rất nghiêm ngặt, ban đêm luôn có quản ngục túc trực. Ta còn biết lính gác ngục sau giờ tý đến giờ sửu sẽ thay phiên một lần, chỉ cần ngươi cải trang thành lính gác ngục đi thay phiên thì có thể tranh thủ được thời gian nửa đêm”.

Tần Như Lương hỏi: “Từ khi nào mà cô lại biết những chuyện này?”

Thẩm Nguyệt nói: “Ta không thể ngủ được vì vậy ta đã đọc qua một lần hình pháp của đại lý tự cùng điều lệ trông coi ngục giam”.

Tần Như Lương trầm giọng nói: “Cô đã biết nơi đó canh gác rất nghiêm ngặt vậy thì đã nghĩ đến hậu quả nếu như bị phát hiện chưa?”

Thẩm Nguyệt nói: “Ta cải trang thành lính gác ngục đi thay phiên thì sao có thể bị phát hiện được? Ta chỉ cần đại lý tự khanh đưa ta vào đại lý tự sau đó thay phiên cho lính gác ngục ở đó làm nhiệm vụ lúc nửa đêm, đợi đến rạng sáng lại đổi ra ngoài, như vậy chẳng phải là an toàn rồi hay sao?”

Tần Như Lương trầm mặc.

Thẩm Nguyệt nói thêm: “Chuyện của Hạ Phóng xảy ra đã khiến cho hoàng đế sứt đầu mẻ trán, ông ta vẫn chưa tìm ra chủ thẩm mới, đây chính là thời kỳ mà ông ta lơi lỏng nhất. Chỉ có lúc này ta mới có thể gặp được chàng. Tần Như Lương, ngươi có biết đại lý tự khanh nghỉ ngơi ở đâu không, mau dẫn ta đi gặp ông ta?”

Nàng lại trầm ngâm thấp giọng nói: “Đại lý tự khanh được Hạ tướng chỉ điểm tất nhiên đã trở thành người cùng một phe với chúng ta. Bây giờ nếu như ta nói mình có sự vụ quan trọng muốn thương thảo với Tô Vũ thì ông ta chắc chắn sẽ đồng ý giúp đỡ”.

“Thật sự là có sự vụ quan trọng hay sao?”

“Đúng vậy, ta không chắc biện pháp mà ta nghĩ ra để cứu chàng có khả thi hay không, nếu như chàng có biện pháp khác khả thi hơn thì ta cũng muốn nghe được ý của chàng”.

Nếu như đêm nay Thẩm Nguyệt không gặp được Tô Vũ thì chỉ sợ nàng sẽ không thể ngủ nổi.

Tần Như Lương rất hiểu nàng, chỉ cần nàng có ý tưởng gì thì nàng nhất định phải làm được, nếu không sẽ không cam tâm.

Nhưng nếu như để nàng làm như vậy thì chính Tần Như Lương sẽ không cam tâm.

Tần Như Lương hỏi: “Nếu như ta không đưa cô đi tìm đại lý tự khanh thì sao?”

“Ta sẽ tự mình tìm cách”, giọng nói của Thẩm Nguyệt vẫn bình tĩnh: “Đã là ngày thứ tư rồi mà vẫn chưa có tin tức gì từ Giang Nam, con đường phía trước vẫn còn mờ mịt, ta thật sự không biết lần sau gặp lại có phải là trên pháp trường hay không, hay là đã trên đường xuống hoàng tuyền rồi”.

Tần Như Lương chấn động.

“Người nói xem, ta làm sao có thể lãng phí cơ hội tốt này?”, Thẩm Nguyệt nói.

Tần Như Lương mím môi, quay đầu bước về phía tủ chọn ra một bộ y phục dày nhất, sau đó vén chăn bông lên, lấy y phục khoác lên thân thể gầy yếu của Thẩm Nguyệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play