Tần Như Lương dẫn Liễu Mi Vũ vào phòng, nói: “Nàng biết ta chỉ yêu một mình nàng thôi mà, việc gì phải nói ta như thế”.
Liễu Mi Vũ chỉ thấy khổ sở.
Lúc trước nàng ta cũng tin là Tần Như Lương chỉ yêu một mình nàng ta.
Nhưng sau đó thì sao?
Đầu tiên là Thẩm Nguyệt mang thai con của chàng, giờ thì Hương Phiến trở thành người của chàng nốt. Tần Như Lương ngoài miệng thì nói yêu, nhưng lại không chỉ có một mình Liễu Mi Vũ nàng ta trong lòng.
Nói chung đây chính là nam nữ khác biệt.
Liễu Mi Vũ nghĩ thầm, nàng ta dù có oán hay hận thì nàng ta vẫn yêu da diết Tần Như Lương. Nàng ta dựa dẫm và hy vọng vào Tần Như Lương cả đời này.
Liễu Mi Vũ cười rơi lệ: “Biết rõ tướng quân muốn người khác, nhưng trái tim Mi Vũ vẫn không từ bỏ tướng quân được. Mi Vũ không thể không có tướng quân”.
Lòng Tần Như Lương tràn ngập thương yêu, khẽ lau nước mắt cho Liễu Mi Vũ: “Đừng khóc, là ta sai, ta nhìn nhầm Hương Phiến thành nàng”.
Liễu Mi Vũ nói: “Chuyện cũng đã qua rồi, tướng quân yên tâm, Mi Vũ sẽ đối xử tốt với Hương Phiến, không khiến tướng quân khó xử. Tướng quân nhận Hương Phiến đi, nhận nó làm nha hoàn thông phòng”.
Lúc nói đến đây thì Hương Phiến đang dán vào cửa nghe lén.
Tần Như Lương không muốn, nhưng Liễu Mi Vũ đã nói: “Chuyện đến nước này rồi, còn biện pháp nào tốt hơn nữa sao? Hương Phiến mất đi trong sạch, nếu không có danh phận thì sau này khó mà đặt chân ở trong phủ tướng quân… Đám gia nô trong phủ cũng lại nghĩ xấu cho tướng quân…”
Liễu Mi Vũ không tiện nói thêm nữa.
Mặc dù trong lòng nàng ta cực kỳ không muốn, nhưng nàng ta phải rộng lượng, ít nhất là trong mắt người khác.
Cuối cùng, Tần Như Lương nói: “Nàng muốn như vậy thì làm theo lời nàng nói đi. Nhưng dù nàng ta có thành nha hoàn thông phòng thì sau này ta cũng sẽ không động đến nàng ta nửa phần. Mi Vũ, nàng khéo hiểu lòng người, lại khiến nàng phải chịu uất ức rồi”.
Hương Phiến không biết mình đang vui hay đang thất vọng.
Vốn là một chuyện tốt, nhưng vẫn có chênh lệch so với những gì nàng ta mong đợi. Làm nha hoàn thông phòng của tướng quân là đứng trên tất cả nha hoàn, nhưng người đè đầu nàng ta vẫn luôn là Liễu Mi Vũ.
Liễu Mi Vũ sẽ căm hận nàng ta, chèn ép nàng ta, nàng ta không đời nào được sống yên ổn!
Sau đó, Hương Phiến liền nghe thấy tiếng rên rỉ yêu kiều của Liễu Mi Vũ. Đó là Tần Như Lương và Liễu Mi Vũ đang hóa giải nỗi khổ tương tư mấy ngày nay.
Trải qua ngăn cách này, cả hai dường như càng thêm gắn bó hơn.
Liễu Mi Vũ uốn éo, rên rỉ: “Tướng quân làm mạnh hơn đi… Mi Vũ muốn tướng quân hoàn toàn vào trong…”
“Đừng vội, từ từ thôi, ta sợ nàng bị đau”, Tần Như Lương kiên nhẫn nói.
Hương Phiến nghe được tiếng XX kia, ngón tay gắt gao dí chặt trong lòng bàn tay.
Tướng quân quả thật chỉ dịu dàng với một mình Liễu Mi Vũ, nhớ đến nỗi đau đớn hôm đó, nàng ta chỉ là công cụ phát tiết dụng vọng của tướng quân mà thôi!
Sau đó, Tần Như Lương rời đi, Liễu Mi Vũ gọi Hương Phiến vào hầu hạ như thương lệ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT