“Ai mà biết được, đợi kết quả thôi”.

Hiếm khi cai ngục nghe được Tô Vũ một lần nói vài câu như vậy bèn có một loại hảo cảm nói không lên lời đối với giọng điệu nhã nhặn điềm đạm của hắn, hắn không giống nhưng những quan viên vênh váo tự đắc, ngược lại còn rất dung dị dễ gần.

Cai ngục hỏi: “Ngài có lạnh không? Hay là uống một hai ngụm rượu làm ấm người nhé?”

Tô Vũ đáp: “Cảm ơn, ta không thường uống rượu, nếu được, có thể dời chậu than lại gần một chút không?”

Tên cai ngục cũng được coi là một người dễ nói chuyện, thường ngày vẫn đặt một chậu lửa cạnh lối đi cửa phòng giam của hắn vào ban đêm, vì vậy cũng không cảm thấy yêu cầu này của hắn là quá đáng.

Thấy chậu than còn lại còn chưa đốt lửa, cai ngục bèn di chuyển chiếc mà họ đang sử dụng qua đó.

Tô Vũ ngồi dựa lưng vào cửa ngục, hắn hơi nghiêng nghiêng đầu, vươn đôi bàn tay gầy guộc ra khỏi khe hở của cửa ngục để hơ lửa.

Trên ngón tay hắn vẫn vương vết máu, nhưng động tác lại ung dung thanh nhàn căn bản không giống như một người đang chôn thân chốn lao tù.

Cai ngục nhìn hắn lặng lẽ sưởi ấm vậy mà cảm thấy đó là một loại hưởng thụ thị giác, yên tĩnh và thanh bình.

Ngón tay Tô Vũ hơi cong lại, những đốt ngón tay thanh mảnh chậm rãi di chuyển xuống đáy chậu than, vuốt ve hai con người gỗ dưới chậu than.

Cho dù nóng bỏng tay nhưng hắn vẫn không rút tay ra, cứ như thể làm như vậy sẽ khiến cho lòng hắn trở nên ấm áp hơn vậy.

Sau khi Hạ Phóng gặp chuyện thì Hạ tướng đã vô cùng bất an. Mặc dù biết cục diện này sẽ giúp Thẩm Nguyệt thuận lợi giải cứu Tô Vũ nhưng cuối cùng người gặp nạn vẫn là con trai của ông ta.

Mấy ngày nay Hạ Du vẫn đi sớm về muộn, cũng không biết hắn ta vội vàng làm chuyện gì mà khi trở về trông bộ dáng đều vô cùng sảng khoái.

Hạ tướng nghĩ thầm Tô Vũ đang ở trong ngục, một nữ nhân như Thẩm Nguyệt tiếp xúc với các sự vụ trong triều, đối với chuyện của Hạ Phóng, cho dù bọn họ có lòng thì cũng vô lực.

Trong khi đó nhìn thấy Hạ Du mỗi ngày đều trở về với bộ dáng thoải mái thì lòng Hạ tướng lại chùng xuống.

Ông ta biết Hạ Du rất ghét Hạ Phóng, bây giờ Hạ Du có chỗ đứng trong triều, nếu như nói chuyện này là do hắn ta làm thì cũng không phải là không có khả năng.

Hạ tướng hỏi thẳng vào vấn đề: “Chuyện của Hạ Phóng là do ngươi làm sao?”

Ông ta vốn tưởng rằng Hạ Du sẽ phủ nhận, không ngờ hắn ta lại nhanh chóng lên tiếng: “Đúng vậy, thế thì sao?”

“Ngươi!”, Hạ tướng rất tức giận: “Bất luận thế nào thì đó cũng là huynh trưởng của ngươi”.

Hạ Du hỏi: “Có huynh trưởng nào lại hạ độc hại chết người thân để giá họa cho đệ đệ hay không? Có huynh trưởng nào không tiếc tiền thuê sát thủ đi giết đệ đệ hay không? Thừa tướng đại nhân, kẻ đó đã hại chết bà nội của ta, cũng là mẹ ruột của ông đó!”

Hạ tướng cứng họng không trả lời được, cảm giác vô cùng bất lực.

Hạ Du nhún vai nói: “Những thứ mà hắn ta gặp phải đều là quả báo của hắn ta. Ta không hề hãm hại hắn ta, ta chỉ vạch trần những việc xấu xa bẩn thỉu mà hắn ta đã làm thôi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play