Nếu đợi tới lúc Tô Vũ bị khép tội Hạ Du vẫn trì trệ không ra tay thì cho dù hắn đánh gục Hạ Phóng đi chăng nữa thì cũng không có tác dụng.
Thẩm Nguyệt nói xa xăm: “Quên đi, ngươi không biết, ta cũng không biết, vậy ta sẽ hành động thay hắn”, ánh mắt nàng rơi thẳng lên người mỹ thiếp: “Hạ Phóng rốt cuộc có những sơ hở nào, ngươi không biết tường tận thì cũng nên biết sơ qua một hai, ngươi nói trước cho ta nghe thử xem”.
“Trao nhận lén lút, tham nhũng, nhận hối lộ cùng quan lại địa phương với số tiền cực lớn”.
“Với quan chức địa phương nào?”
“Giang Nam”.
Thẩm Nguyệt nhướng mày.
Sau khi mỹ thiếp rời đi, Thẩm Nguyệt mới cùng Tần Như Lương tùy ý ăn gì đó.
Tần Như Lương nói: “Giang Nam mà nàng ta nói tới là thủ thành trước kia của Giang Nam sao”.
“Nói chung không sai biệt lắm”, Thẩm Nguyệt đáp: “Nếu gã thủ thành đó không liên lạc với người trong kinh thành thì làm sao lá gan lại lớn như vậy, chỉ là không ngờ tới, kẻ đó lại là Hạ Phóng”.
“Trước khi Hạ Phóng nhậm chức thiếu khanh của Đại Lý Tự từng làm việc tại công bộ, sau khi thủ thành Giang Nam xảy ra chuyện, hắn liền được chuyển đến Đại Lý Tự”, Tần Như Lương nhắc nhở.
“Vậy chẳng trách, hóa ra là lợi dụng chức vụ, đợi khi âm mưu bị bại lộ liền vội vã rời tổ”.
Tuy Thẩm Nguyệt ngoài miệng không nói nhưng trong lòng lại luôn có một loại dự cảm, dường như Tô Vũ sớm đã phát hiện ra một điểm này, hắn nuôi dưỡng con cá đó chỉ để một đao giết chết khi nó béo tròn.
E rằng không chỉ có Hạ Phóng, nói không chừng dính dáng trong việc này còn có thể lôi ra một loạt quan viên tham ô khác.
Khi họ rời khỏi tửu lâu sắc trời vẫn còn sớm nên Thẩm Nguyệt liền cùng Tần Như Lương tới quán trà nghe thuyết thư một lúc.
Lúc trở về, Thẩm Nguyệt bước vào Trì Xuân Uyển, ngoảnh đầu thấy Tần Như Lương cũng nối gót đi theo liền hỏi: “Ngươi cũng quay về đi?”
Tần Như Lương điềm nhiên đi ngang qua nàng đáp: “Ta đang trở lại sân của mình đó thôi?”
“Đây là sân của ta, ngươi còn mất trí ở chính căn nhà của mình à?”
Tần Như Lương dừng lại trước cửa phòng đã bỏ trống từ lâu, quay đầu nhàn nhạt liếc Thẩm Nguyệt một cái: “Ồ, hôm nay ta mới quyết định chuyển đến đây”.
“Ai cho phép?”, Thẩm Nguyệt nheo mắt hỏi, nghe không ra nóng giận.
“Ta hỏi qua nàng rồi, nàng không nói lời nào, ta liền coi như nàng ngầm đồng ý. Ai kêu nàng vẫn luôn hôn mê không tỉnh, có thể trách ta sao?”
“……”
Dứt lời Tần Như Lương liền đẩy cửa đi vào phòng, để lại Thẩm Nguyệt một mình đứng trong sân vắng. Nàng cảm thấy người này không ở trong sân vừa lớn vừa thoải mái của mình lại khăng khăng muốn cùng nàng chen chúc trong sân nhỏ vốn chẳng rộng rãi gì này, phỏng chừng đầu bị úng nước?
Quyền ngôn luận tại Đại Sở vẫn luôn được tính là rất tự do.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT